Dùng từ hấp hối cũng không đủ để diễn tả tình trạng của Thiên Dưỡng Sinh lúc này. Vết thương trên hai bả vai khiến người ta phải giật mình. Miệng vết thương quá sâu khiến người ta có thể nhìn thấy xương. Nếu như không phải bọn Cô Kiếm hàng ngày thay nhau truyền chân khí để duy trì tim mạch thì anh ta sớm đã rơi vào tay tử thần rồi.
Tuy không phải lần đầu nhưng mỗi lần nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh, Sở Thiên đều thấy khó chịu.
Chủ Đao Y Sinh đo nhịp tim, lật xem mắt Thiên Dưỡng Sinh mà không ngừng thở dài:
- Bị thương quá nặng, may mà tính mạng rất ương ngạnh, lại có chân khí của mọi người bảo vệ nên mới có thể chèo chống đến giờ.
Sở Thiên hỏi lo lắng:
- Chủ Đao Y Sinh, có thể phẫu thuật được không?
Chủ Đao Y Sinh cười ha ha, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thành thật mà nói, cần diệu kế!
Gương mặt Sở Thiên vừa sợ hãi vừa vui mừng, hắn biết Chủ Đao Y Sinh rất khinh thường kẻ nói dối nên vô cùng cảm kích nói:
- Vậy xin nhờ cả vào anh, sau khi phẫu thuật xong, chúng ta không say không nghỉ.
Chủ Đao Y Sinh gật đầu, nói:
- Thiếu soái, xin cử cho tôi thêm hai bác sĩ nữa. Sau đó bất cứ ai cũng không được đến gần căn phòng này.
Sở Thiên gật đầu đi ra. Vừa ra đến cửa thì Chủ Đao Y Sinh nhớ ra gì đó, gọi với:
- Thiếu soái, mang cây đao của Thiên Dưỡng Sinh lại cho tôi.
Đao của Thiên Dưỡng Sinh để trên mặt bàn, Sở Thiên cầm lên. Cây đao đen nhánh, không có gì đặc sắc nhưng rất sạch sẽ. Không chứng kiến trận quyết chiến trên núi Phượng Hoàng thì khó mà tin chính cây đao này đã chém rơi đầu Liễu Xuyên Phong.
Chủ Đao Y Sinh thận trọng nhận lấy cay đao từ tay Sở Thiên, sau đó đặt nhẹ nhàng lên tay phải của Thiên Dưỡng Sinh. Khi chuôi đao đen nhánh chạm vào lòng bàn tay, Thiên Dưỡng Sinh vội vàng nắm chặt lấy, toàn thân như được tiếp thêm sức lực.
Chủ Đao Y Sinh ồ lên một tiếng, cây đao này giống như tính mạng của Thiên Dưỡng Sinh vậy.
Trong trời đất này, chỉ sợ không thể tìm được người nào dùng đao như Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên trong lòng cũng như tán thưởng, nhớ tới thời điểm gặp Tàn Đao - người của Chu Long Kiếm, không thể hiểu được cảnh tượng Tàn Đao ám sát Lâm Ngọc Thanh là như thế nào.
Chủ Đao Y Sinh lấy ra một cái hộp từ trong ngực áo, bày lên bàn, bên trong có năm thanh dao phẫu thuật sáng loáng, có hơn mười chiếc kim châm, hai hàng chỉ trắng nhỏ.
Sở Thiên biết đây cũng là những vật Chủ Đao Y Sinh dùng để giết người, khẽ mỉm cười, không thể nghĩ được đây cũng là đồ phẫu thuật, hiệu quả như thế nào? Giết người và cứu người cũng chỉ cần một đường.
Chủ Đao Y Sinh cầm bảy cây kim, bỏ vào rượu để diệt khuẩn sau đó tung lên, bảy cây kim lập tức cắm vào quanh vết thương của Thiên Dưỡng Sinh. Độ sâu của cả bảy cây đều như nhau. Điều đó cho thấy sự định vị của Chủ Đao Y Sinh tinh xảo đến mức nào.
- Thất tinh định vị?
Sở Thiên bị thu hút bởi động tác của Chủ Đao Y Sinh. Hắn thấy thủ pháp châm cứu chủ Chu Đao Y Sinh giống như thủ pháp y học Thất tinh định vị thất truyền từ lâu, liền hỏi nhỏ:
- Bác sĩ, đó là Thất Tinh định vị phải không?
Chủ Đao Y Sinh cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Sở Thiên lại nhận ra thủ pháp của mình, gật đầu nói:
- Thiếu soái thật là kiến thức uyên thâm, đúng là tôi vừa dùng thủ pháp Thất Tinh định vị để ngăn máu chảy ngược lại, nó sẽ giúp Thiên Dưỡng Sinh có thêm sức chống cự không thì trong lúc phẫu thuật mạch không thông sẽ chết mất.
Sở Thiên càng tin tưởng hơn, hắn biết Thất Tinh định vị là thủ pháp về châm cứu trong lịch sử, có thể dẫn thông kinh mạch, loại bỏ máu độc, điều hòa khí huyết, khiến âm dương cân bằng, lục phủ ngũ tạng điều hòa.
Chủ Đao Y Sinh nói xong liền tập trung toàn bộ vào công việc.
Sở Thiên ra khỏi phòng, gọi Phàm Gian đến dặn dò:
- Phàm Gian, có hai việc cần làm. Một là tìm hai bác sĩ tin cậy đến để phụ tá, hai là phân công anh em rải ra canh gác, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy nhiễu bác sĩ.
Phàm Gian không hỏi xem đó là thần thánh phương nào đến, nhưng biết rõ người được Sở Thiên tin tưởng thì người đó có địa vị hơn, nghĩ đến Thiên Dưỡng Sinh có thể được cứu sống thì trong lòng vô cùng vui mừng, anh ta sẽ trở thành chiến thần của Soái quân, quân khí sẽ được tăng lên.
Phàm Gian tuân lệnh thực hiện.
Trận tuyết này dường như không ngừng, như muốn lấy mạng tất cả sinh linh trên mặt đất này.
Sở Thiên ngời dựa trên ghế, lơ mơ trong đêm tuyết lạnh, chờ kết quả từ Chủ Đao Y Sinh.
Khi Sở Thiên nhìn đồng hồ thì trời đã mờ sáng. Đã sáu giờ rồi. Sở Thiên đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Cửa mở, cách đó hơn chục mét có hàng trăm binh lính và Phong Vô Tình.
Thấy họ trắng toát vì tuyết, rõ ràng đã đứng cả nửa đêm rồi.
Cách đó không xa là mấy người bảo vệ nhìn qua khe cửa. Tất cả bọn họ đều chờ đợi tin tức từ Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên khẽ thở dài, không nói gì. Tất cả tình cảm đó đều không gì có thể kể hết.
‘Két’ một tiếng.
Cửa phòng Thiên Dưỡng Sinh được mở ra. Đi trước là hai bác sĩ phụ ta, cả hai đều run run, sắc mặt mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, một đêm vô cùng mệt mỏi.
Sở Thiên nhìn qua rồi chờ đợi ở phía cửa phòng Thiên Dưỡng Sinh.
Chủ Đao Y Sinh cuối cùng cũng bước ra, quay người đóng cửa lại, trên mặt không thể hiện chút mệt mỏi nào. Mồ hôi đầy trán. Không thể tưởng tượng được trong đêm bão tuyết như vậy mà trán Chủ Đao Y Sinh nhễ nhại mồ hôi.
Chủ Đao Y sinh nhìn thấy hơn trăm binh lính đứng ngoài cửa, quắc mắt sang Sở Thiên, nét mặt phức tạp.
Bọn Phong Vô Tình thấy Chủ Đao Y sinh thì thầm bên tai Sở Thiên một lát, phản ứng của Sở Thiên cũng không rõ là tốt hay xấu. Đám binh lính lúc này sấng chết không sợ, chỉ một lòng lo lắng nhưng không thể xông vào thăm Thiên Dưỡng Sinh được.
Sở Thiên cuối cùng gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trang trọng đi ra cửa. Hắn đứng giữa cửa, nhìn đám binh lính, bình tĩnh nói:
- Nghe đây, không được hoan hô, không được ồn ào, không được có bất cứ hành động gì.
Bọn Phong Vô Tình gật đầu, hơi thở càng dồn dập.
Sở Thiên biết họ chờ đợi đã lâu, nói rõ ràng:
- Thiên Dưỡng Sinh đã qua giai đoạn nguy hiếm. Vết thương đã được khống chế, sẽ nhanh chóng tỉnh lại và sớm nói chuyện được thôi.
Bọn Phong Vô Tình mừng rơi nước mắt nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ ôm lấy nhau thể hiên sự vui mừng.
Sở Thiên cũng rất vui, nhìn cảnh tượng điên cuồng của đám đàn ông trước mặt, không ngăn được thở dài, lo lắng vơi đi nhiều.
Phàm Gian vui mừng đi đến bên Sở Thiên hỏi:
- Thiếu soái, có gì cần tôi làm không?
Sở Thiên nhìn Phàm Gian, người luôn biết việc, biết xác định vị trí của mình, liền gật đầu nói:
- Đưa hai vị bác sĩ phụ tá về, đưa mỗi người năm mươi vạn, rồi đưa bác sĩ lên phòng nghỉ ngơi. Nhớ kỹ không nên hỏi, cũng không cần cảm ơn. Sau khi ngủ dậy ông ấy sẽ lặng lẽ rời đi, đừng để anh em ngăn cản ông ấy!
Sở Thiên vẫn không nói ra Chủ Đao Y Sinh. Với mọi người mà nói, càng ít người biết rõ thân phận thật của Chủ Đao Y Sinh thì càng có thể sống lâu hơn.
Phàm Gian gật đầu, rồi đi hoàn thành mệnh lệnh.
Sở Thiên nhìn bọn Phong Vô Tình vẫn còn vui mừng nói:
- Toàn bộ giải tán đi, ai làm việc người nấy, đợi khi nào vết thương của Thiên Dưỡng Sinh bình phục sẽ chúc mừng sau. Hôm nay vườn hoa Tiềm Long phải được yên tĩnh tuyệt đối.
Lời nói Sở Thiên nói rất có uy, khiến hàng trăm binh lính đang vui mừng lập tức yên lặng, lặng lẽ lui. Một lát sau toàn bộ vườn hoa trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi Sở Thiên bố trí mọi việc liền vươn vai vươn cổ, tinh thần hoàn toàn tĩnh lặng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không thể chống lại được cơn buồn ngủ, đi vào trong một cách vô định. Anh lơ mơ cảm thấy cho người lặng lẽ đắp chăn cho mình. Đó là Tô Dung Dung, hắn mở to mắt say lòng nhìn, hai tay của cô đang cầm lấy hai góc chăn.
Sở Thiên kéo cô vào, quấn chăn vào cô, nói nhỏ:
- Dung Dung, sao em lại đến đây?
Tô Dung Dung không làm nũng như những cô gái khác, nói rành mạch:
- Thấy anh bận nên em đến thăm!
Sở Thiên có chút xấu hổ, nói:
- Anh xin lỗi, tuy bận rộn nhưng anh nên thu xếp thời gian đến thăm gia đình em.
Tô Dung Dung hôn lên môi Sở Thiên, nồng nhiệt khiến Sở Thiên say đắm, nhưng vẫn nhớ đến chuyện Tô lão gia nói: ‘Nếu như ba thàng mà thiếu soái không khống chế kinh thành, nếu Đồ Long còn sống thì Dung Dung sẽ là người phụ nữ của hắn’
Hôn nồng nhiệt một lát. Rút cuộc Tô Dung Dung cảm thấy không bình thường, dừng việc vuốt ve lại, nhìn Sở Thiên với ánh mắt đau đớn, vuốt ve vết thương trên tay anh, nói:
- Sở Thiên, vết thương này còn lâu mới có thể khỏi được. Nhìn vết thương này mà em không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Sở Thiên dang rộng cánh tay trái trấn an Tô Dung Dung nói:
- Còn mất cả tháng, gần đây cũng không có việc gì lớn. Ít ngày nữa anh sẽ trở về trường học để tĩnh dưỡng, vừa đi học, vừa bầu bạn với em.
Ánh mắt Tô Dung Dung sáng lên vui mừng, tung tăng như chim sẻ nói:
- Nói lời phải giữ lời. Đến lúc đó Dung Dung sẽ chăm sóc anh thật tốt!
Sở Thiên khẽ gật đầu, kéo chăn phủ lên Tô Dung Dung, hít hà hương thơm tỏa ra từ tóc cô.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ. Sở Thiên kéo chăn che lên người mình và Tô Dung Dung, bình tĩnh nói:
- Mời vào!
Phàm Gian đi đến, cung kính nói:
- Thiếu soái, Chu gia gọi điện tới, nói tối nay mở tiệc chiêu đãi Thiếu soái.
Sở Thiên gật đầu, phẩy tay. Phàm Gian lặng lẽ lui ra. Anh ta thấy Sở Thiên nghe nói Chu gia gọi thì sắc mặt không được tốt cho lắm, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Thiếu soái hẳn là muốn đối phó cùng Chu Long Kiếm.
Sở Thiên khẽ thở dài, nên đến rốt cuộc cũng phải đến. Tối nay lại thêm một bữa cơm khó ăn.