Người này tính cách khá đặc biệt, đáng tiếc là quan hệ giữa hắn và Hoắc gia như nước với lửa. Sở Thiên khóe miệng khẽ mỉm cười, thừa dịp còn vài phút trước khi mở màn, hỏi:
- Anh muốn kết giao bằng hữu với tôi, có biết thân phận thực sự của tôi không? Tôi chính là kẻ thù lớn của Hoắc gia. Danh dự của cháu gái anh, đôi tay của chị dâu anh đều là bị tôi hủy hoại đấy.
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Sở Thiên lãnh đạm bình thản, thậm chí ánh mắt còn có vài phần thâm thúy. Hoắc Tông quả nhiên sững sở bất động, hiển nhiên đã bị lời nói của Sở Thiên làm cho sợ hãi, liền đó nghiêm túc quan sát Sở Thiên, mãi lâu sau mới buông tay ra, lẩm bẩm một mình:
- Tôi và cậu hình như không có thù oán gì với nhau thì phải?
Những người nghe được lời nói của Hoắc Tông đều phải ngã lăn ra đất. Đường đường là nhị thiếu gia của Hoắc gia mà gặp kẻ thù của Hoắc gia lại không hề có phản ứng quá kích nào, ngược lại còn thốt ra vài câu không lạnh không nhạt. Ngay đến Sở Thiên cũng không thể không thừa nhận phải chịu thua anh ta, vì thế xua xua tay nói:
- Hoắc thiếu gia, nếu không đánh nhau, chúng ta nghe diễn tấu thôi.
Hoắc Tông gật gật đầu, lập tức lại nghiêng đầu qua:
- Cảm ơn!
Hai chữ này nói đầy thâm ý, hơn nữa thái độ thành khẩn, ngược lại khiến Sở Thiên chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Không biết là cảm ơn hắn vừa rồi đưa tay ra đỡ hay là có ý nghĩa sâu xa nào khác, tư duy của hắn lập tức hơi bị rối loạn. May mà tiếng nhạc trong phòng hòa tấu khẽ vang lên, thu hút sự chú ý của hắn. Hắn vọng nhìn sân khấu đang dần sáng lên.
Mấy chục mét vuông trên khán đài bày mười mấy cái ghế tựa và một vài nhạc cụ đắt tiền. Tấm phông nền của khán đài là hình vẽ bối cảnh sông Hằng và lăng Thái Cơ đang vừa ẩn vừa hiện gợn sóng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, khiến người xem có cảm giác sân khấu dường như đang trôi nhẹ bồng bềnh trên sông Hằng, khiến người ta không khỏi ngạc nhiên thán phục vẻ xa hoa lộng lẫy đó.
Lời giới thiệu chương trình cùng những lời sáo rỗng của người dẫn chương trình không khiến Sở Thiên hứng thú lắm. Vài khúc đàn vi-ô-lông tiếp đó cũng chỉ khiến Sở Thiên hơi hơi giương mắt, tiếp đó vểnh tai cho đầu óc thanh thản. Đôi khi nhạc cao ít người hoạ cũng không phải là cố ý làm ra vẻ bí hiểm, mà là do tâm trạng bất đồng dẫn tới cảm nhận sai lệch.
Cứ như hậu duệ của gia tộc quyền quý là Lâm Phi kia, cho dù ta có mời Schubert đích thân đàn bài Ave Maria thì cô ta cũng chỉ xem đó là khúc hát ru mà thôi. Còn những khán giả có năng lực thưởng thức thực sự, gặp những nhà diễn tấu kém cỏi, nghe âm thanh phát ra một cách máy móc khoe khoang cũng đều cảm thấy tiếc nuối cho họ vì thiếu đi cảm xúc độc đáo trong đó.
Bá Nha chuyên đàn cổ cầm, Chung Tử Kỳ biết nghe! Đây là thứ bậc cao nhất, người biết nghe gặp được người biết đàn mới có được niềm vui sướng hân hoan vì gặp tri âm. Nhưng cao thủ chân chính lại có thể biến những thứ cao thâm uyên bác thành những thứ thông dụng dễ hiểu, khiến cho bất kể là chuyên gia hay phổ thông đại chúng đều tưng bừng nhảy nhót hoặc nước mắt giàn giụa.
Đang lúc Sở Thiên muốn cùng ngủ như bọn Lâm Phi, người dẫn chương trình sặc sỡ long lanh dùng giọng nói trong trẻo ngọt ngào lớn tiếng nói:
- Anh, đến từ cội nguồn của Phật giáo, đến theo dòng chảy sông Hằng. Anh là con trai truyền thế của Ấn Độ giáo, là thiên tài của giới âm nhạc, Mạt Nhĩ Vô Mang, "Đường Lên Thiên Đàng".
Cái đầu đang trống rỗng mù mịt của Sở Thiên chợt lóe lên một tia sáng. Cả người hắn bừng tỉnh như bị điện giật, ánh mắt không ngừng quét trên sân không đầy vẻ thần kỳ bí hiểm. Tô Dung Dung và Lâm Phi bọn họ nhìn thấy hành động kỳ quái của Sở Thiên cũng không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn hướng lên sân khấu. Hoắc Tông thì hơi hơi kinh ngạc nhưng không tỏ thái độ gì.
Một người đàn ông chậm rãi bước ra từ phía sau sân khấu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, cử chỉ tao nhã hào phóng, trên trán xăm hai ngọn lửa màu đen. Tóc màu cây xám bện lại thành bím. Đồng tử đen sau thẳm như bầu trời sao, tĩnh lặng không một gợn sóng, lại giống như một cái động đen ngòm, gần như muốn hút lấy linh hồn của con người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Phi bật thốt lên:
- Thần côn Ấn Độ?
Thẩm Thiến Thiến tò mò hỏi lại:
- Thần côn Ấn Độ nào kia?
Sở Thiên lập tức vã mồ hôi. Đám bà cô này!
Lúc này, Mạt Nhĩ Vô Mang đang lễ phép khẽ cúi đầu chào khán giả. Đôi mắt hiền hòa như biên rộng liếc quét qua chỗ bọn Sở Thiên. Mặc dù biết anh ta không chủ ý nhìn mình, song đôi mắt như nhìn thấu vận mệnh, dường như không pha tạp một chút cảm tình của trần thế đó vẫn khiến cho Lâm Phi chột dạ cúi thấp đầu.
Ngay cả Tô Dung Dung trong lòng cũng bất chợt bối rối, bất giác giơ tay che miệng Lâm Phi, sợ cô gái nhỏ này lại phun ra điều tai tiếng gì. Sau khi cúi chào, Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ xoay người, dùng tư thế nhũn nhặn, cô độc vọng nhìn nước sông Hằng. Chẳng ai biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng không ai dám lên tiếng.
Thẩm Thiến Thiến vì mang cảm xúc bực bội lại thêm không khí bức bối, thấy hành vi giả bộ ghê gớm của Mạt Nhĩ Vô Mang bèn dùng giọng điệu khinh thường, hừ giọng nói:
- Chẳng qua là tên Ấn Độ giả thần giả quỷ, có gì đặc biệt hơn người đâu. Lại còn giở mấy trò nghi lễ tôn giác bát nháo. So với nhóm Ti Cơ quả thực kém xa vạn mười tám nghìn dặm.
Từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ nhường nhịn Thẩm Thiến Thiến, lần này Sở Thiên nở nụ cười nhạo báng, nhàn nhạt nói:
- Thẩm công chúa, nếu không khách khí mà nói, ảnh hưởng của cả trăm ngàn nhóm Ti Cơ cũng không so bì được với người Ấn Độ trước mắt em. Nhóm Ti Cơ nhiều nhất cũng chỉ có một triệu Fans, còn chỉ riêng tín đồ trung thành của Mạt Nhĩ Vô Mang đã có gần một tỷ người rồi.
Nghe thấy lời nói không khiêm nhường của Sở Thiên, Thẩm Thiến Thiến lộ vẻ đối địch và nghi ngờ, lập tức miệt thị hừ giọng phản bác:
- Khoác lác! Anh cứ tiếp tục khoác lác đi! Khoác lác không bị đánh thuế đâu. Một tỷ? Tất cả dân Ấn Độ mới được bao nhiêu người hả? Ngươi tưởng người Ấn Độ đều ăn no rửng mỡ? Không có việc gì làm đi tin thờ bái người Ấn Độ này ư?
Hoắc Tông quay đầu nhìn Thẩm Thiến Thiến, mang theo nụ cười thản nhiên công bằng:
- Cậu ta nói không sai, có thể phân biệt bằng ngọn lửa xăm trên trán của người đàn ông này, anh ta chắc phải thuộc gia tộc Solomon truyền thống và đậm chất thần bí. Với các đại tôn giáo ở Ấn Độ, anh ta là núi Thái Sơn, tuyệt đối có thể thông qua Ấn Độ giáo ảnh hưởng tới tinh thần tín ngưỡng của một tỷ tín đồ.
Sở Thiên khẽ cười, tò mò nhìn sang Hoắc Tông vài cái, chẳng ngờ anh ta cũng có chút hiểu biết về tôn giáo. Hơn nữa, trong thời gian tiếp xúc, Sở Thiên đoán anh ta là kẻ thị phi phân định rõ ràng, trong lòng không khỏi nhớ tới chú bé con, thầm nghĩ nếu Hoắc Hạo quả thực là con trai Hoắc Tông thì hắn phải làm thế nào đây?
Lời nói của Sở Thiên có thể bị coi là nói quá, nhưng lời nói thốt ra từ miệng một thiếu gia quyền quý thì ít nhiều cũng có phần chân thực. Thẩm Thiến Thiến bĩu môi khó chịu, còn nói cố đầy thâm ý:
- Chỉ biết giở trò ma mãnh chẳng có tác dụng gì đâu, xem cái ông Thần côn Ấn Độ này làm được gì ngạc nhiên nào.
Vừa dứt lời, âm nhạc liền vang lên.
Ngón tay thon dài của Mạt Nhĩ Vô Mang cầm chặt cây kéo, khẽ đặt lên dây đàn, nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng dịu dàng. Ánh sáng con sóng sông Hằng lấp lánh, phản chiếu triệu triệu ánh lân quang. Những người hà khắc và nghiệt ngã nhất thế giới tới giờ vẫn không thể thốt ra một tiếng nào. Bởi có một vẻ đẹp đủ để rung động lòng người.
Vẻ phong nhã này dường như khiến thần kinh con người run lên.
Tiếng dương cầm du dương chậm rãi vang lên. Khúc "Đường Lên Thiên Đàng" chậm rãi tuôn ra từ những đầu ngón tay mảnh khảnh của Mạt Nhĩ Vô Mang. Một cảm xúc khó nói bằng lời, một thứ tình cảm khiến người ta say sưa si mê, một thứ năng lực đủ để chứng minh thề non hẹn biển không phải là hư vô…Tất cả đều ẩn chứa trong ngón tay như ngọc của người thanh niên anh tuấn có chút quỷ dị trên sân khấu kia.
Sân khấu diễn tấu chợt thăng hoa thành một thế giới kỳ ảo, âm nhạc du dương buồn bã khiến không ít người già cảm động rơi lệ. Đối với những người đang từng bước từng bước nhích dần tới bên thần chết như bọn họ, họ càng nhận thức được tâm tư hướng tới thiên đường của con người. Còn việc đánh mất thiên đường thực ra chính là ngụ ý tiếc nuối cho những người sau khi kháng cự hiện thực, cuối cùng từ bỏ mộng tưởng.
Vốn đã kiệm lời, Sở Thiên càng trở nên tĩnh lặng hơn. Còn bọn Lâm Phi thì không hề che dấu vẻ kinh ngạc, thậm chí kẻ mang ý kiến thù địch là Thẩm Thiến Thiến cũng chầm chậm quay mặt lại, nhìn Mạt Nhĩ Vô Mang sáng chói trên ánh đèn sân khấu không rời mắt, đắm chìm trong thế giới của tiếng dương cầm u buồn cô độc và nhớ thương da diết kia.
Đường lên thiên đàng là gì?
Nhân thế vô thường, sáu đạo luân hồi, đó chính là đường tới thiên đàng.
Hoắc Tông, đứa con chán chường bất mãn, bất hiếu của Hoắc gia đang say sưa nâng cằm lẩm bẩm:
- Khúc này chỉ có ở thiên đường, trần gian có mấy lần được nghe. Đỉnh cao của âm nhạc này e rằng đời sau khó lòng vượt qua được. Đêm nay được nghe, không rõ là vinh hạnh hay là đau khổ?
Ở một góc tối trong phòng diễn tấu, một thanh niên Châu Á tao nhã đang khoanh tay trước ngực tĩnh tọa, đưa tay xem đồng hồ rồi đứng dậy hướng sân khấu chậm rãi đi tới, khóe miệng nở nụ cười lành lùng ác nghiệt. Động tác của gã tuy thong thả bí mật, nhưng đối với người nhìn từ trên cao xuống là Sở Thiên mà nói, nhìn là hiểu ngay, hắn lập tức giật giật mí mắt.
Sát khí! Sát khí rất mạnh!