Sở Thiên uống một ngụm nhỏ Whiskey, ánh mắt bình thản và ôn hòa.
Sau khi uống xong, hắn mới chậm rãi nói:
- Từ trước đến nay tôi chưa từng bạc đãi những người làm việc cho tôi, lần trước vì giúp tôi đối phó với nhà họ Diệp, kết quả làm anh tạm thời mất chức điều tra, thậm chí gần mất đi mạng sống, lần này lại cần tới em trai anh làm việc mạo hiểm, cho nên về phần thù lao anh không cần phải lo.
Chúc Phấn Tư gật đầu, hơi lo lắng nói:
- Nếu như ngày kia sau khi Liệt Dực trốn thoát, nhà họ Diệp biết được em của tôi từng nhúng tay vào việc trong nhà giam, liệu có hạ thủ với chúng ta không? Tuy rằng Diệp Độc Túy và Diệp Tuyết đã chết, nhưng Diệp Phi vẫn đang sống ở Italy, ở Macao cũng có không ít người của nhà họ Diệp, tôi sợ bọn họ giận lây sang chúng tôi.
Sở Thiên dựa vào sô pha, nhìn anh ta và nói:
- Liệt Dực đã trốn thoát, người nhà họ Diệp còn có tâm trí đâu mà đối phó anh? Bọn họ trước tiên phải suy xét tính mạng của bản thân đã. Nếu tôi đoán không lầm, chỉ cần Liệt Dực thoát ra được, nhà họ Diệp sẽ bán của cải lấy tiền mặt để rời khỏi Macao. Ai cũng đang lo lắng, sợ rằng chính mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của y.
Chúc Phấn Tư suy xét một chút rồi phấn khởi gật đầu.
Sở Thiên gõ nhẹ ngón tay lên thành sô pha, đột nhiên chuyển chủ đề:
- Cảnh sát Chúc, ba bộ cảnh phục và hai chiếc xe cảnh sát đã chuẩn bị xong chưa?
Chúc Phấn Tư trả lời không một chút do dự:
- Anh yên tâm đi, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.
Sau khi Chúc Phấn Tư rời đi, Sở Thiên vẫn ngồi dựa ghế trầm tư, mọi chi tiết trong kế hoạch hành động của ngày mốt đều được hắn cân nhắc tính toán lại một lần nữa, cho đến khi chắc chắn không có bất cứ sai sót nào hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Từ phòng trong, Khả Nhi nghe thấy tiếng hắn thở dài, cô cầm trong tay súng ngắn đi ra ngoài và hỏi hắn với giọng quan tâm:
- Có biến đổi gì sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu và đáp lại:
- Không sao! Vừa nãy mãi suy nghĩ kế hoạch hành động nên tinh thần có chút căng thẳng thôi mà.
Khả Nhi đặt khẩu súng lên bàn, đến bên Sở Thiên và ngồi cạnh hắn, dịu dàng trấn an:
- Sẽ không sao đâu, còn có em cản phía sau mà. Cây súng này của em cũng bằng với sự giúp đỡ của mười mấy người, hoàn toàn có thể đưa mọi người rút lui đến biển kịp giờ. Thiếu soái, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta ngủ sớm nhé.
Sở Thiên gật đầu rồi ôm lấy cô nàng và khẽ hôn.
Italy, sòng bạc.
Diệp Phi nhận được tin tức từ Macao truyền đến, anh ta tức tối đập vỡ cả bàn và ghế, ngay cả cô gái tây đã chăm sóc, phục vụ anh lâu nay cũng phải sợ hãi. Diệp Phi khua tay gọi cô tới bên, sau đó đẩy cô xuống mặt bàn, vén váy cô lên và áp sát cả thân thể nặng trịch về phía cô, anh ta muốn mượn cái thân thể mềm mại này để xả hết những phẫn nộ và đau khổ của bản thân.
Đối mặt với kẻ đã giết hại người thân, chẳng những không thể tự tay đâm chết Liệt Dực, mà ngay cả ở nhà giam trừng phạt y cũng thất bại. Trở thành một người đàn ông như vậy, anh thấy mình thực quá hèn nhát và bất lực. Cùng lúc này, trong lòng anh càng thêm hận thù Sở Thiên, những bất hạnh của ngày hôm nay đều do Sở Thiên ban tặng, đặc biệt là mối hận cướp vợ làm anh khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ đến đây, anh ta dùng hết sức lực của mình.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, trận mây mưa lại bị quấy rầy, cơn giận dữ của Diệp Phi tăng lên tới đỉnh điểm, anh lớn tiếng quát:
- Ai vậy?
Một âm thanh yếu ớt vọng đến:
- Ông chủ, Roosevelt muốn gặp ông.
Là ông ta?
Khuôn mặt Diệp Phi thoáng hiện nụ cười, nhớ lại chuyện đã từng nhờ cậy ông ta, hay là ông ta đã có tin tức gì tốt mang tới?
Hay Sở Thiên đã bị giết rồi chăng?
Vì vậy y đáp lời ngay:
- Hãy đưa ông ta vào phòng VIP, tôi sẽ tới ngay, nhớ rằng phải tiếp đãi khách thật chu đáo.
Bọn thủ hạ lại khẽ trả lời:
- Thưa vâng!
Vài phút sau, Diệp Phi làm qua loa xong việc, sau đó vội vã tới phòng Vip, phía sau cô gái tây vẫn nằm trên bàn thở sâu, cô lấy làm thỏa mãn và cũng có chút ngạc nhiên, vì sao người phương Đông cũng mãnh liệt đến vậy?
Lát sau, Diệp Phi liền gặp Roosevelt, sau khi chào hỏi vài câu khách sáo liền hỏi:
- Ngài Roosevelt, đêm khuya ông tới tìm tôi có chuyện gì chăng?
Roosevelt uống một ít Brandy, nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Diệp Phi, cảm nhận được một chút lúng túng, hạ giọng trả lời:
- Anh Diệp này, có một tin tốt và một tin xấu muốn báo cho anh. Tin xấu là việc mà anh nhờ tôi đã thất bại, tổ chức Hồng Nhật không đánh mà lui, rất nhiều sát thủ cũng đã chết.
Mí mắt Diệp Phi trực nháy, nuốt nước miếng nói:
- Sao lại như vậy chứ?
Roosevelt đứng dậy, đi lại mấy vòng, khẽ thở dài và nói:
- Căn cứ vào thông tin phản hồi của tổ chức Hồng Nhật, mục tiêu thực sự quá lớn, không chỉ có thế lực hùng mạnh, thủ hạ của hắn cũng khá dũng mãnh. Nếu muốn xử lý hắn cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải có kế hoạch chu đáo và kiên nhẫn chờ đợi.
Tên khốn Sở Thiên, đúng là khó đối phó!
Diệp Phi mặt như đưa đám, buồn bã nói:
- Ông Roosevelt, cái hội Hồng Nhật kém quá đấy? Nhiều sát thủ như vậy mà không giết nổi mục tiêu. Thật làm tôi quá thất vọng. Ông Roosevelt, lẽ nào không thể phái xã hội đen đi giải quyết hắn sao? Tiền tôi trả.
Roosevelt đi tới bên cạnh Diệp Phi, vỗ nhẹ vai anh và nói:
- Anh Diệp này, chúng ta là bạn tốt, vì vậy tôi cũng không miễn cưỡng anh. Xã hội đen chúng ta tuy dũng mãnh, ở Châu Á cũng có nhiều địa bàn, nhưng Thiên Triều lại là ngoại lệ, nếu chúng ta làm hỏng việc, tất cả lợi ích đều gặp tổn thất nghiêm trọng.
Diệp Phi ngẩng cao đầu, cười và nói:
- Yên tâm đi, tôi có thể thông qua quan hệ che chắn, bảo vệ phía ông.
Roosevelt vội lắc đầu, rồi trả lời một cách đầy thâm ý:
- Này anh, mặc dù tôi không phải người Thiên Triều, nhưng đối với chính phủ Thiên Triều cũng có nghiên cứu qua, bọn họ sẽ không cho phép thế lực bên ngoài gây sự tại đây, hội Sơn Khẩu cũng rất mạnh, lại có lợi thế về địa bàn, tuy nhiên đến nay vẫn chưa tăng thêm được thế lực tại Thiên Triều này.
Diệp Phi sững sờ hỏi:
- Tại sao lại thế?
Roosevelt một lần nữa ngồi xuống ghế, cầm rượu lên và giải thích:
- Lý do rất đơn giản, hội Sơn Khẩu đã từng gây ra nhiều ảnh hưởng xấu ở Thiên Triều, vì thế đụng chạm tới chính phủ ở đây, tạo cho Chính phủ Thiên Triều đả kích lớn. Hội Sơn Khẩu vì thế chỉ hoạt động lén lút, bí mật nơi đất này, nói gì đến mở rộng thế lực. Vậy nên nếu chúng ta giết người ở Thiên Triều, sau khi bị chính phủ phát hiện thì nhất định sẽ bị liệt vào danh sách đen.
Diệp Phi lơ mơ gật đầu, sau đó thở dài nói:
- Vậy thì, tin tốt là gì vậy ông Roosevelt?
Roosevelt hơi gượng cười, bình tĩnh trả lời:
- Tin tốt à, chính là tổ chức Hồng Nhật có thể không tiếc giá phải trả để xử lý sạch mục tiêu, nếu như anh đồng ý đưa thêm hai triệu đô la Mỹ làm tiền hoa hồng. Bởi vì bọn họ cho rằng anh cố ý che dấu thực lực của đối thủ, họ khó đối phó gấp 10 lần so với những điều đã nói trên tư liệu, vì vậy phải tăng tiền.
Diệp Phi thở phào, rót đầy một ly Brandy, sau đó ngửa cổ uống cạn rượu rồi nói hổn hển;
- Nếu như trong hai tháng có thể xử lý mục tiêu, hai triệu đô la Mỹ có là gì chứ; nếu như chỉ trong hai mươi ngày giết được hắn, tôi đồng ý trả năm triệu; nếu trong vòng mười ngày hoàn thành sẽ là tám triệu đô la.
Roosevelt gật đầu rồi nâng ly rượu tỏ ý.
Ngày công khai xét xử,
9 giờ sáng tại nhà tù Macao.
Cửa sắt nơi phòng giam va chạm tạo nên những âm thanh ồn ào, chói tai. Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập phía ngoài, đi đầu là mấy chục cảnh sát trông coi nhà giam, tay cầm súng trường đứng ở cửa các phòng giam, lát sau bảy tám tên cảnh sát chầm chậm bước vào, tên cảnh ngục trưởng hướng về phía thủ hạ ra lệnh:
- Đóng kín nhà giam lại.
Mười mấy tên cảnh ngục lập tức lôi ra những miếng vải đen đã chuẩn bị sẵn, sau đó che toàn bộ hai bên phòng giam của trọng phạm, chỉ để lại duy nhất phòng giam của Liệt Dực, một vài phạm nhân đứng dậy dò sét, họ cũng biết cảnh sát đang dẫn phạm nhân đến tòa án để thẩm vấn, ai cũng hiếu kì không biết thần thánh phương nào mà đáng sợ như vậy.
Bốn tên cảnh ngục súng đạn sẵn sàng bước vào phòng giam của Liệt Dực, đeo cho anh còng tay, xiềng chân, sau đó đưa ra ngoài. Bọn họ đại diện cho nhà giam đưa Liệt Dực tới tòa thẩm vấn, theo sau còn có bẩy viên cảnh sát đại diện. Mọi người được phân công việc rõ ràng, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Liệt Dực trong khi bị áp giải cử chỉ rất ung dung, thong thả, lộ ra phong thái xem nhẹ cái chết.
Vài phút sau đó, hai tên cảnh ngục đẩy Liệt Dực vào chiếc xe tù được chế tạo kiên cố, cố định còng tay tội phạm vào khung xe. Liệt Dực không chút bận tâm ngồi xuống, lại có tên cảnh ngục áp giải một phạm nhân tới, hung bạo đẩy y lên thùng xe, Liệt Dực nhìn kĩ một lượt, không ngờ chính là tên người Nga mà tối qua anh đã gặp.
Người này sau khi nhìn thấy Liệt Dực, không chỉ cười một cách thiện ý mà còn giơ ngón tay cái lên chào.
Sau khi khóa cố định người Nga kia, hai tên cảnh ngục nhảy lên xe tù, tay cầm súng trường giám sát hai tên tội phạm. Hai tên còn lại phụ trách việc lái xe. Lát sau, còi cảnh sát kêu lên, ba chiếc xe khởi động máy chạy ra khỏi nhà giam, một chiếc xe cảnh sát đi phía trước dẫn đường, một chiếc áp giải phía sau.
Lúc này, cách đó bảy, tám km nơi con đừơng mà họ phải đi qua, có hai chiếc xe cảnh sát đã đỗ sẵn ở đó.
Sở Thiên mặc trên mình bộ cảnh phục, dẫn theo Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đứng rất nghiêm trang.
Cảnh phục bay phần phật trước gió.