ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI



Về Hội Nghị Thượng Đỉnh, từ "đỉnh" này, nhìn chữ có nghĩa chính là "cao phong", ý là "đỉnh núi", đó là ý của "uy quyền". Hội Nghị Thượng Đỉnh chính là hội nghị của nhân vật cấp cao đứng đầu, mà hội Hắc Long chính là hội tụ các lão đại phân hội hội Hắc Long.

Chu Triệu Sâm tuy tiền nhiều thế lớn, chỗ chống lưng vững chắc, nhưng đối với các người phụ trách phân hội vẫn phải dựa vào bảy phần uy nghiêm, ba phần lôi kéo. "Hình thức thống nhất" của hoàn cảnh vị trí này với thời kỳ Luân Tử Đảng chấp chính rất giống nhau, may là người phụ trách các phân hội đối với Chu Triệu Sâm vẫn là sợ hãi ba phần. Dù sao Chu Triệu Sâm cũng là lão đại trong lão đại, cộng thêm Chu Triệu Sâm lôi kéo tổ chúc Đột Đột, tổ Sơn Khẩu Đông Doanh, và còn thế lực Trung Nam Hải, người phụ trách các phân hội đối với mệnh lệnh của Chu Triệu Sâm căn bản đều có thể chấp hành, trừ phi dính đến lợi ích của mình mới có thể làm mệnh lệnh bị giảm bớt.

Ngày mười sáu tháng chín, buổi chiều, mưa to.

Ai cũng không biết trận mưa này bắt đầu từ khi nào, Sở Thiên chỉ biết lúc thức dậy, mưa đã chảy đầy đất, lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời, âm u ngột ngạt dị thường, hoàn toàn không thể phán đóan trận mưa này phải kéo dài tới lúc nào.

Sở Thiên rời khỏi giường tắm rửa, lúc vừa dùng khăn lau xong đôi tay, Phàm Gian đã đi vào rồi, dựa bên cửa chờ đợi. Sở Thiên liếc nhìn cậu ta mấy cái khen ngợi, trong mắt Phàm Gian tràn đầy hy vọng làm cậu ta trở nên tràn đầy tinh lực. Rất tận lực giúp đỡ Sở Thiên xử lý tốt mọi chuyện, dường như muốn dùng hiệu suất để bù đắp thời gian bị đánh mất, phấn đấu và nhiệt tình này luôn dễ dàng cảm nhiễm sang người bên cạnh.

Chị Mỵ bưng tới bữa sáng cho Sở Thiên, Sở Thiên uống hai ngụm cháo, thì hô:

- Phàm Gian, tới đây.

Phàm Gian nghe thấy tiếng gọi của Sở Thiên, lập tức di chuyển bước chân đi tới, trên mặt mang thần sắc hoàn toàn cung kính, tới bên cạnh Sở Thiên, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

- Thiếu soái, chào buổi sáng!

Sở Thiên gật đầu, lại uống mấy ngụm cháo, hỏi:

- Chuyện đều làm xong chưa?

Tối qua Sở Thiên nói với Phàm Gian muốn xem tài liệu người phụ trách các phân hội hội Hắc Long. Về xem những gì, làm sao tìm, Sở Thiên đều không có nói với Phàm Gian, tất cả đều do Phàm Gia tự đi lo liệu.

Phàm Gian sắc mặt không chút gợn sóng, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Làm xong rồi!

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phàm Gian, cười cười nói:

- Tốt, cậu nói, tôi nghe!

Phàm Gian ngay cả tờ giấy trong tay cũng không có mở ra, trong đầu có định liệu trước nói:

- Theo thường lệ, người phụ trách khu vực Thanh Tàng và khu vực tam bắc như Hoa Bắc, Tây Bắc và Đông Bắc của hội Hắc Long, bảy giờ tối nay sẽ tới thủ đô, cùng vào ở trong biệt thự hội Vinh Hoa do hội Hắc Long chuẩn bị, ngày mai lại dùng xe chuyên dụng đưa tới Hắc Long Tower tham gia Hội Nghị Thượng Đỉnh.

Sở Thiên đẩy chén cháo qua một bên, dùng đũa tách cái bánh bao ra ăn, ánh mắt vẫn đang nhìn Phàm Gian.

Phàm Gian nhìn thấy Sở Thiên không có lên tiếng ngăn cản mình, biết mình nói đều là điều Sở Thiên cần, vô cùng tự tin nói:

- Mỗi người phụ trách phân hội cộng lại có mười tám người, mỗi người phụ trách bên cạnh đều dẫn hai đến ba vệ sĩ. Biệt thự Vinh Hoa có gần trăm người hội Hắc Long bảo vệ, cho nên tối nay biệt thự Vinh Hoa tổng cộng số người khoảng gần hai trăm.

Sở Thiên dừng đưa cái bánh bao vảo trong miệng, ánh mắt khẽ nhếch, nói:

- Kế sách thế nào?

Phàm Gian trong lòng sớm đã có phương án, tiến tới nửa bước, giọng trầm thấp xuống:

- Bao vây đánh viện binh, chúng ta tập trung binh lực hung hăng tấn công biệt thự Vinh Hoa. Sau khi tiêu diệt hơn một nửa người trong biệt thự Vinh Hoa, bọn chúng tất nhiên xin Chu Triệu Sâm phái người trợ giúp, chúng ta có thể sắp xếp nhân thủ giỏi mai phục trước, nuốt chửng trợ giúp của bọn họ.

Sở Thiên gật đầu, đưa cái bánh bao vào trong miệng, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Phàm Gian, ý tưởng rất hay, nhưng cậu lại quên Soái quân thủ đô có trăm người, làm sao đi tấn công biệt thự Vinh Hoa, lại làm sao đi mai phục chứ? Một khi làm không tốt thì sẽ bị hội Hắc Long nuốt trở lại.

Phàm Gian khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Thiếu soái chớ quên, mấy chục tay lái xe trác tuyệt tối qua chúng ta thu phục.

Sở Thiên khen ngợi nhìn Phàm Gian, uống hết cháo trong bát, nói:

- Phàm Gian, vây điểm để tôi sắp xếp, tôi để tám mươi tử sĩ cho cậu, đánh viện phải nhờ cậu tiến hành sắp xếp nhé. Nhớ kỹ, lúc phát hiện chuyện không thể làm nhất định phải nhanh chóng rút lui.

Phàm Gian gật đầu, không có vây điểm của Sở Thiên, cậu ta thật đúng là cảm thấy mấy phần khó giải quyết, bây giờ có hứa hẹn, trong lòng hoàn toàn phấn chấn lên, cất cao giọng nói:

- Thiếu soái, chiến hậu tối nay, hội Hắc Long nhất định tổn thương nguyên khí lớn, Chu Triệu Sâm sắp không có binh dùng.

Sở Thiên khoát tay, dùng khăn giấy lau chùi nói:

- Phàm Gian, có thể xuất hiện một tình huống. Nếu Chu Triệu Sâm bản thân muốn những người phụ trách phân hội này chết thì sao? Chúng ta giết người phụ trách phân hội há chẳng phải giúp đỡ rất nhiều cho bọn họ?

Phàm Gian đầy thâm ý cười cười, hạ giọng nói:

- Cho nên toàn bộ mấu chốt ở trong tay Thiếu soái, nếu chẳng may Chu Triệu Sâm không cứu viện, Thiếu soái có thể tha cho mấy người phụ trách phân hội đường sống. Hận không cứu càng mãnh liệt hơn hận đánh lén.

Sở Thiên đứng lên, vỗ vai Phàm Gian nói:

- Nói rất hay! Nói có lý! Cậu đi sắp xếp đi.

Phàm Gian gật đầu lãnh mệnh ra ngoài, trên mặt tràn đầy hưng phấn và chờ đợi.

Quách Đông Hải ở cửa nhìn thấy Phàm Gian đi ra, mở dù ra đi theo, mở miệng nói:

- Phàm Gian, Thiếu soái đồng ý kế hoạch của cậu rồi à?

Phàm Gian cao hứng gật đầu, ngữ khí không che dấu được hưng phấn:

- Nhận lời rồi, anh ấy bảo tôi đi sắp xếp kế hoạch đánh viện binh.

Quách Đông Hải bỗng nhiên dừng lại, nghi ngờ Phàm Gian nói:

- Có chuyện tôi cảm thấy kỳ quái.

Phàm Gian nói:

- Chuyện gì?

Quách Đông Hải suy nghĩ một lát, nói:

- Tại sao chỉ cần kế hoạch của cậu nói ra, thì Thiếu soái cho rằng là ý kiến hay?

Phàm Gian cươi cười, nhẹ nhàng thở dài:

- Bởi vì từ lâu nó chính là chủ ý của anh ấy, tôi chẳng qua là thay anh ấy nói ra mà thôi.

Quách Đông Hải càng thêm kỳ quái, dừng bước hỏi:

- Nếu là chủ ý của cậu ấy, tại sao phải chờ cậu nói ra.

Phàm Gia thở dài một hơi, ánh mắt tràn đầy sùng kính, nói:

- Thiếu soái kỳ tài trăm năm, trí tuệ hơn người, có chuyện gì có thể làm khó được anh ấy chứ? Lúc đó tôi tính toán tới một bước, Thiếu soái đã mưu tính tới ba bước rồi. Sở dĩ Thiếu soái giữ lại tôi chính là tôi là người thông minh, có thể thay anh ấy làm những chuyện trong lòng anh ấy muốn làm.

Quách Đông Hải bộ dạng bừng tỉnh ngộ. vỗ đầu nói:

- Cho nên chỉ cần cậu nói ra, Thiếu soái cho rằng là chủ ý hay.

Phàm Gian đầy thâm ý bổ sung một câu:

- Cho dù sau này phát hiện đó cũng không phải chủ ý hay, sai là Phàm Gian, mà không phải Thiếu soái.

Quách Đông Hải gật đầu, nói:

- Cho nên người khác hận là cậu, không phải Thiếu soái.

Phàm Gian cười cười, vỗ vai Quách Đông Hải, thở dài nói:

- Cho nên bây giờ cậu cũng nên hiểu, tại sao người khôn khéo luôn chết sớm.

Liền sau đó ánh mắt tha thiết nói:

- Nhưng nếu chết vì Thiếu soái, Phàm Gian không oán không hận!

Quách Đông Hải cũng nghiêm túc gật đầu, Phàm Gian nói chính là tiếng lòng của anh ta.

Thủ đô, cửa sổ nhà nhà đều đóng chặt, mây dày thấp, mưa to tầm tã, gió lạnh từng trận, giữa trời đất dường như tràn đầy một loại sát khí đủ để đông kết tất cả sinh mệnh, ai cũng không biết ngày tháng như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngày mưa, đêm tối luôn dễ dàng đến.

Sân bay Triều Dương của thủ đô, bốn người đàn ông cao to khỏe mạnh dưới sự vây quanh của mười mấy người đi ra. Vừa liếc nhìn xung quanh mấy cái, thì có mấy người thanh niên trang phục đen đi tới, trên mặt cung kính làm người ta không thể bắt bẻ, nói:

- Có phải là Thanh Tàng Đà gia, Báo gia?

Người đàn ông cầm đầu sờ sờ cái mũ trên đầu, ngạo nghễ cười, nói:

- Phải, chính là Kiều gia bảo các người tới?

Mấy người thanh niên mặc trang phục đen gần như đồng thời gật đầu, nhìn Đà Đầu gần một mét chín, trên mặt lộ lên chút khẩn trương.

Đà Đầu là lão giang hồ, tự nhiên phát hiện khẩn trưởng của bọn họ, nhưng lại không chút để ý, cho rằng bọn họ bị uy nghiêm của mình làm kinh sợ, thế là ha ha cười nói:

- Phía trước dẫn đường. Mẹ nó, hôm nay mưa lớn thế này, ướt cả người, vẫn không sảng khoái bằng tuyết rơi ở Thanh Tàng.

Vẻ kiêu ngạo của Đà Đầu cũng không phải tự nhiên mà có. Nghe nói trên người lão vết thương lớn nhỏ nhiều tới hơn bốn mươi chỗ, da thịt cứng thô như da trâu. Võ công của một người vốn không cao sau khi trải qua huyết chiến sinh tử nhiều như vậy, cũng sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Huống hồ lúc Đà Đầu mười tuổi đã ở phủ điền Thiếu Lâm tự học võ, lúc mười lăm tuổi đã là bá vương đường phố rất đáng sợ.

Đà Đầu và hai tên bảo vệ ngồi vào xe có rèm che, bọn Hổ gia cũng lần lượt ngồi vào xe phía sau. Liền sau đó năm chiếc xe có chạy về hướng cổng sân bay, tốc độ xe chạy đều đều, gặp phải hố to hố nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, làm Đà Đầu vốn luôn tàn bạo cảm thấy rất không kiên nhẫn.

Đà Đầu vỗ vỗ ghế ngồi, hét với người thanh niên lái xe:

- Người anh em, cậu có thể lái nhanh một chút không? Chưa từng nhìn thấy mưa lớn như vậy à? Mấy người Kiều gia đang chờ ta ăn cơm. Bà mẹ nó, bố muốn sớm một chút uống ly rượu ấm người cũng không được hả?

Người thanh niên suy nghĩ một hồi, ngữ khí cố gắng bình tĩnh nói:

- Đà gia, vậy tôi sẽ lái tốc độ nhanh nhất nhé? Các ông không sợ ngồi xe tốc độ cao chứ?

- Con mẹ nó, sợ gì chứ, tốc độ nhanh nhất!

Đà Đầu không khỏi tự chủ cười tươi, mình còn sợ ngồi xe nhanh, truyện nghìn lẻ một đêm, nói:

- Tốc độ nhanh nhất, bằng không tao bẻ gảy cổ mày.

Người thanh niên giống như sợ hãi co rút cổ, lập tức nhấn ga, bắt đầu nhanh như bay, thừa dịp không chú ý, lặng lẽ mở một cái khe nhỏ ở cửa xe. Xe có Mercedes – Benz có rèm che tốc độ như bay bắt đầu chạy trên đường, sau một lát bỏ lại bốn chiếc xe có rèm che không thấy bóng dáng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Đà Đầu hài lòng hưởng thụ chạy băng băng như bay, sau một lát cảm giác được không đúng, nói:

- Người anh em, hình như không phải con đường đi tới biệt thự Vinh Hoa mà, chẳng lẽ Kiều gia đổi chỗ rồi? Hay là bây giờ đường sửa rồi?

Người thanh niên cười nói:

- Đà gia, ông nói đúng rồi, đúng là đổi chỗ rồi.

Đà Đầu tò mò hỏi:

- Đổi chỗ nào? Kiều gia sao không có thông báo cho tao chứ?

Người thanh niên đột nhiên đẩy cửa xe ra, nhanh chóng nhảy vào xe có rèm che không biết lúc nào đã theo kịp tới, và ném ra một câu:

- Chỗ đó ông đợi một chút sẽ biết, nó gọi là địa ngục!

Đà Đầu biết xảy ra dị biến, vội quát lớn một câu với vệ sĩ hàng ghế trước:

- Mau phanh xe lại!

Xe đã không có người lái, đã chệch hướng, vệ sĩ ngồi trước nghe thấy mệnh lệnh của Đà Đầu vội giơ chân đạp thắng, nhưng phát hiện ngoại trừ chân ga, hoàn toàn không có phanh, trong cái khó ló cái khôn, hai tay nắm chặt tay lái.

"Ầm" một tiếng, một chiếc xe có rèm che hung hăng va chạm, xe của bọn Đà Đầu lập tức chệch hướng nghiêm trọng. Lại "ầm" một tiếng, hung hăng đâm trúng lan can, tiếp xúc với một gốc to cỡ miệng chén, làm bọn Đà Đầu không biết đông nam tây bắc, đầu rơi máu chảy.

Bọn Đà Đầu thở hổn hẻn từ trên xe bò ra cả đầu choáng váng nặng nề, nước mưa càng làm mơ màng đôi mắt của bọn chúng. Xe có rèm che đụng trúng bọn họ không chỉ không lập tức chạy trốn, ngược lại dừng lại, đi xuống một người, không quan tâm nước mưa to cỡ hạt đậu đánh vào người, chậm rãi đi tới bên cạnh bọn Đà Đầu, lạnh lùng nói:

- Địa ngục, tới rồi!

Hai tên bảo vệ nhìn thấy người đi tới vô lễ, rống giận xông lên. Sau khi đụng xe choáng váng, còn nước mưa làm híp mắt, làm thân thủ của bọn họ giảm đi rất nhiều, cho nên người đến trực tiếp từ trong ngực đâm xuyên qua. Hai tên vệ sĩ lập tức ngã xuống bên cạnh, sờ vết thương răng cưa trước ngực chết cũng không tin, cảm giác ngăn máu cũng ngăn không được.

Người đến tiếp tục đi tới phía Đà Đầu đã đứng lên gõ vào đầu. Đà Đầu cảm giác được sát khí mãnh liệt đè tới, vững vàng thân hình. Vừa muốn vận khí công lên, một con dao găm đen nháy đăm tới, trực tiếp xuyên qua cổ họng của Đà Đầu, nháy mắt máu tươi và nước mưa theo rãnh máu nhanh chóng chảy ra, rơi trên mặt đất.

Đà Đầu hoàn toàn không tin mình chết như vậy, nếu không phải mưa to như vậy, nếu không phải đụng xe đầu óc choáng váng, có lẽ mình đã không chết nhanh như vậy. Nhưng bây giờ tất cả giả thiết đều không có ý nghĩa, vì Đà Đầu chết rồi.

Nhiếp Vô Danh rút ra dao găm, chậm rãi đi tới xe có màn che. Xe có màn che nhảy ra hai người lập tức khiêng xác của Đà Đầu vào thùng xe sau, liền sau đó ngồi lên xe, hỏi Nhiếp Vô Danh:

- Nhiếp Vô Danh, bây giờ đi đâu?

Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ phía trước.

Biệt thự Vinh Hoa lại đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt

Lúc chín giờ tối, Kiều Ngũ đã cùng người phụ trách lớn nhỏ Hoa Bắc, Tây Bắc, Đông Bắc hàn huyên. Phòng ăn rất lớn mấy người hầu đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Tuy không xứng là Mãn Hán toàn tiệc, nhưng mấy chục món ăn lớn nhỏ phong vị khắp nơi bày trên cái bàn tròn thủy tinh vẫn có chút đồ sộ.

- Kiều gia, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.

Một người hầu đi tới nhẹ giọng hỏi:

- Đã khai tiệc chưa ạ?

Kiều Ngũ nhìn ngoài cửa, nhẹ nhàng thở dài. Tuy bốn vị lão đại khu vực Thanh Tàng còn chưa tới, nhưng cũng không có nhất định tiếp tục chờ bọn họ. Dù sao mười mấy vị lão đại địa phương cũng chờ 20 phút rồi, sau khi cân nhắc, thản nhiên nói:

- Ừ, khai tiệc đi.

Kiều Ngũ vừa bảo mười mấy vị lão đại địa phương nhập tiệc, vừa nhìn nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng thầm nghĩ:

- Bọn Đà Đầu sao còn chưa tới vậy?

Mưa càng ngày càng lớn, lớn tới nỗi hoàn toàn làm người ta không mở mắt được, mấy chục vệ vĩ của các lão đại địa phương dẫn đến đều đã rút vào bên trong, ồn ào nhốn nháo tự giới thiệu mình với nhau, đương nhiên cũng không quên uống rượu và ăn thức ăn Kiều Ngũ chẩn bị cho bọn họ. Thời tiết thế này không có rượu ngon thức ăn ngon bổ sung năng lượng, thì sẽ dễ làm người ta mệt mỏi.

- Kiều gia, lão Đà tối nay đến muộn rồi.

Người phụ trách phân hội Tây Bắc trêu chọc nói:

- Muộn cả nửa tiếng rồi, khu vực Thanh Tàng của ông ấy chẳng lẽ không có máy bay tới thủ đô à? Hay là lão Đà cơ thể quá khổng lồ, bộ mặt quá hung tợn, sân bay không cho ông ta lên máy bay hả.

Kiều Ngũ lắc đầu cười khẽ, nói:

- Lão Đà nhất định có chút chuyện nhỏ chậm trễ, khó bảo đảm hôm nay mưa lớn làm lỡ chuyến bay.

- Mặc ông ta lý do gì.

Người phụ trách Đông Bắc hào sảng dâng lên, nói:

- Đợi tới rồi nhất định phạt ông ta ba cân cao lương.

Kiều Ngũ cười theo nói:

- Được, cứ quyết định như vậy, để lão Tuyết ông phụ trách đối phó lão Đà.

Đang lúc cười nói, một chiếc xe có rèm che chậm rãi lái vào biệt thự sang trọng, cả chiếc xe đã bị nước mưa rửa sạch sẽ.

- Đà gia đến!

Bang chúng hội Hắc Long phấn khởi hô lên.

Nước mưa càng hung mãnh, gió lạnh cũng từ bốn phương tám hướng hung hăng tràn vào.

Bình luận

Truyện đang đọc