Sở Thiên suy đoán không sai, anh Thường và Cố Kiến Hoa đã bị gần trăm tên đệ tử hội Hắc Long tấn công, tấn công cũng không mãnh liệt, mỗi lần chém giết được vài phút lại lùi về phía sau, bức họ đến chính giữa ngã tư đường, hiển nhiên muốn tiêu diệt hết Soái quân ở quán bar Mê Tình.
Kì thực anh Thường và Cố Kiếm Hoa hoàn toàn không cần xua đuổi đám đệ tử hội Hắc Long, bọn họ đều có thể đến gần quán bar Mê Tình, vì họ biết chị Mỵ và Phương Tình đều đang ở trong đó, làm đàn ông của Soái quân, sao có thể vì tính mạng bản thân mà không chú ý đến phụ nữ?
Bang chúng hội Hắc Long đã thăm dò rõ ràng phân bố đồn bốt của Soái quân, bởi vậy không nóng vội, chia đường ra, khí thế dời non lấp biển từ bốn phương tám hướng mà tấn công, từng bước xâm chiếm đồn bốt của Thường ca và Cố Kiếm Hoa, cắt đứt trợ giúp, phong tỏa các đường lui, chuẩn bị đợi Thường ca bọn họ sau khi tan rã, tránh né những đòn phản kích liều chết của soái quân, tìm ra sơ hở của Soái quân bọn họ, đợi đến khi Soái quân chỉ còn chút sức lực tấn công toàn mặt.
Bao vây đồn bốt của soái quân chính là
"Ưng trọc", kẻ giảo hoạt nham hiểm nhất trong mười hai Phi ưng.
Thời khắc này, gã đang ở phía sau chăm chú nhìn Thường ca và Cố Kiếm Hoa đang trốn vào quán bar Mê Tình đợi mọi người, trên mặt biểu hiện vô cùng coi khinh, trong tay anh Thường và Cố Kiếm Hoa mỗi người đều có hơn trăm người, qua chiến thuật xung phong liều chết của Ưng trọc, chẳng bao lâu đã gần trăm người thiệt mạng, trong lòng anh Thường và Cố Kiếm Hoa đều rất hổ thẹn, khi muốn liều mạng với đám đệ tử hội Hắc Long thì chúng lại lùi về phía sau, khi bản thân muốn rút lui, thì đám bang chung hội Hắc Long lại tấn công từ phần đuôi lên.
Anh Thường và Cố Kiếm Hoa bọn họ chật vật tiến vào quán bar Mê Tình, trên người đều có vết thương, bọn người Hồ Bưu đều thất kinh, biết xảy ra chuyện lớn, lập tức nhanh chóng đề phòng, hơn năm mươi liên nỏ đâm trúng cửa quán rượu, chưa đầy vài phút, đám đệ tử hội Hắc Long ùn ùn kéo đến, tay phải Hồ Bưu quyết đoán vung lên, mấy chục mũi tên
"vèo vèo vèo" bắn trúng ngực của bang chúng hội Hắc Long.
Á á á
Mấy chục tên đệ tử hội Hắc Long ôm ngực ngã xuống đất, bang chúng hội Hắc Long chen chúc phía sau hiển nhiên không dự liệu đươc quán bar Mê Tình còn có tên nỏ hung mãnh như thế, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, trên mặt đều lộ vẻ vô cùng kinh sợ, sợ mình bước vào cửa quán bar Mê Tình sẽ chết.
Anh Thường và Cố Kiếm Hoa bọn họ vội xông lên tầng hai, mỗi người trông coi hai bên đầu bậc thang, trái phải có khảm đao bảo vệ, chíng giữa áp trận tên nỏ, khiến cho anh Thường và Cố Kiếm Hoa hơi chút thở dốc, chật vật sờ đầu, nhìn nhau cười khổ, sau đó phái vài anh em đi tới các cửa sổ thám thính tình hình địch, tránh bị hội Hắc Long tấn công từ phía sau.
Hồ Bưu rất nhanh liền hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc, phản ứng đầu tiền là gọi điện cho Sở Thiên, thông báo cho Sở Thiên tình hình nguy cấp ở đây, kết quả là cả di động và cố định đều không thể sử dụng được, trong lòng hiểu rõ đã bị bọn bang chúng hội Hắc Long động tay động chân rồi, đang hết sức lo lắng, chị Mỵ và Phương Tình từ phòng bên cạnh đi ra, chị Mỵ quét mắt dưới lầu vài lần, lập tức nói với Hồ Bưu:
- Hồ Bưu, Sở Thiên đã biết tình hình ở quán bar Mê Tình rồi, cậu ấy đang đến đây!
Hồ Bưu nét mặt biểu lộ vẻ mừng rỡ, không khỏi kinh ngạc đứng lên:
- Sao Thiếu sao biết chúng ta bị tập kích?
Phương Tình nhẹ nhàng thở dài, lo lắng nói:
- Không chừng Thiếu soái cũng gặp phải tập kích rồi, hội Hắc Long hẳn là hai bút cùng vẽ, sớm đã thăm dò cứ điểm của chúng ta, cũng tìm hiểu qui luật hoạt động của Thiếu soái rồi, nên sớm đã biết Thiếu soái đêm nay không ở quán bar Mê Tình mà hạ thủ với chúng ta, một là khiến cho Thiếu soái "một bàn tay vỗ không nên tiếng", hai là khiến chúng ta như rắn mất đầu, nhưng điều đã khiến chúng tính sai là không giữ được chân Thiếu soái.
Phân tích của Phương Tình rõ ràng rất có lý, Hồ Bưu bọn họ bất giác cũng gật gật đầu, Hồ Bưu nét mặt biểu lộ hưng phấn và vẻ hi vọng, nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể giữ vững, Thiếu soái nhất định có cách giải cứu chúng ta ra ngoài.
Anh Thường và Cố Kiếm Hoa cũng gật gật đầu, mang theo vẻ mặt vô cùng mong đợi Sở Thiên.
Phương Tình âu sầu than thở, lập tức cười, quay người đi vào bếp nấu chút đồ ăn, dù sao muốn liều mạng cũng phải có sức lực, muốn có sức lực tất nhiên cần có thức ăn, chị Mỵ lại nhìn thấy Phương Tình lại cau mày lo lắng, trong lòng hơi phiền muộn, chuyển bước đi theo.
- Tình, em hình như rất lo lắng?
Chị Mỵ tựa như cười, cố gắng làm cho ngữ khí của mình trở nên bình thản:
- Lo Sở Thiên không quay lại sao?
Phương Tình lắc lắc đầu, xoay nút mở gas bắt đầu đun nước, đồng thời thu lại các loại thức ăn, bắt đầu nói lo lắng của mình:
- Em lại hi vọng Thiếu soái không biết sự việc xảy ra ở quán bar Mê Tình, em vừa thấy đám đệ tử hội Hắc Long dưới lầu, ít nhất hơn ngàn người, thậm chí nhiều hơn. Chúng ta hiện tại cả thương tật cộng lại cũng không quá hai trăm người, cho dù tên nỏ của Hồ Bưu bọn họ uy hiếp được bang chúng hội Hắc Long, nhưng em cảm giác không phải là bọn chúng sợ uy lực của tên nỏ, bởi vì chúng hoàn toàn có thể phóng hỏa, bức chúng ta ra ngoài để chém giết, hoặc dùng súng lục tấn công chúng ta nhưng chúng đều không hành động, em đoán kế sách của chúng là bao vây ở bên ngoài.
Chị Mỵ cũng là một phụ nữ thông minh sắc sảo, nghe xong lời của Phương Tình liền thông, ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ:
- Ý của em, hội Hắc Long không công kích quán bar Mê Tình chính là đợi Thiếu soái đến? Nơi này hoàn toàn là một cái bẫy lớn?
Phương Tình khẽ gật đầu, ánh mắt ưu sầu càng trở nên buồn rầu hơn, nói:
- Thiếu soái cho dù đến, cũng không thể vượt qua hơn nghìn tên đệ tử hội Hắc Long liều chết xông vào, sau đó lại dẫn theo chúng ta liều chết lao ra, anh ấy đến, chín phần chết một phần sống.
Chị Mỵ không nói gì, đi đến phía trước tấm kính, mở cánh cửa ra, gió đêm mát mẻ ùa vào trong, mang theo một chút hơi thở cô đơn, chị Mỵ vẫn nhìn đám đệ tử hội Hắc Long đông đúc sau cửa sổ, chờ đợi bí mật hay công khai, trong tay đều cầm khảm đao sáng loáng, trong lòng trở nên nên ưu sầu nói:
- Tình, chị thấy bang chúng hội Hắc Long, không chỉ hơn nghìn người, ít nhất có hai ba nghìn người.
- Với sự thông minh của Thiếu soái, cậu ấy có lẽ biết đây chính là cạm bẫy thứ hai
Chị Mỵ nhẹ nhàng kéo cửa sổ, còn khóa trái nó lại, ôn nhu nói:
- Có thể Thiếu soái thật sự có cách giải cứu chúng ta ra ngoài, phải biết rằng, cậu ấy hành động từ trước đến nay, không bao giờ có chuyện gì có thể làm khó cậu ấy.
Phương Tình nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt toát lên vẻ kiên nghị, bỗng nhiên cô ấy nghĩ ra một cách có thể giúp Sở Thiên không bị rơi vào cạm bẫy.
Ngoài quán bar Mê Tình,
"Ưng trọc" sờ cái đầu trọc lóc của mình, nhìn quán bar Mê Tình hoàn toàn bị bao vây cô lập, nụ cười trên khóe miệng lớn dần, bang chúng hội Hắc Long đằng sau chạy lại, đưa điện thoại cho
"Ưng trọc", giọng điệu cung kính nói:
- Điện thoại của Kiều gia.
"Ưng trọc" vội nhận lấy, sắc mặt trở nên trang trọng, lập tức cung kính nói:
- Kiều gia!
Kiều Ngũ rất nhanh nói cho
"Ưng trọc" tình hình của hai nơi cũng dặn dò hắn, Sở Thiên nhất định sẽ chạy về quán bar Mê Tình, cần phải tiêu diệt hắn ngay tại quán bar Mê Tình,
"Ưng trọc" vội gật đầu đáp lại, trong lòng nháy mắt nghĩ ra một kế hoạch âm hiểm.
Bang chúng hội Hắc Long thấy
"Ưng trọc" nghe điện thoại xong, vội đi tới nói:
- Ưng gia, đội súng lục đã chuẩn bị xong, ba trăm chiếc súng lục, đủ để áp chế tên nỏ trong quán bar, hiện tại chỉ cần Ưng gia ra lệnh một tiếng, đảm bảo khiến cho chúng mất mạng tại chỗ, máu chảy thành sông.
"Ưng trọc" lắc đầu, trên mặt lộ vẻ nụ cười nham hiểm, nói:
- Để cho các anh em bao vây nghiêm ngặt quán bar, trông coi những nơi có cửa sổ giao thông, thỉnh thoảng phái vài tay súng dọa bọn chúng là được, nhưng không ai được tấn công toàn mặt.
Bang chúng hội Hắc Long có chút kinh sợ ngơ ngẩn, nói:
- Không tấn công? Thời gian lâu như vậy, cảnh sát có thể sẽ xuất hiện.
"Ưng trọc" gật đầu cười, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Không tấn công, tao muốn biến nơi này thành núi lửa, khiến cho đám người trong quán bar thành mật đường, làm bọn chúng phải nhảy xuống đây, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Đám đệ tử hội Hắc Long bừng tỉnh hiểu ra, lập tức theo
"Ưng trọc" cười rộ lên, giơ thẳng ngón cái lên tán thưởng:
- Ưng gia sáng suốt!
"Ưng trọc" rất thích hưởng thụ sự nịnh nọt của thủ hạ, cười khan vài tiếng, tay phải bất giác sờ cái đầu, lập tức nhớ đến chuyện quan trọng, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, hỏi:
- Căn cứ bí mật kia của Soái quân làm xong chưa?
Vẻ mặt đám đệ tử hội Hắc Long cũng trở nên nghiêm túc, dường như nhớ lại cái j, tiến lên phía trước nửa bước, nói:
- Thưa Ưng gia, anh em thuộc hạ vừa báo lại, sau khi hai trăm năm mươi anh em của ta phải bỏ mạng, cuối cùng cũng giết chết được hơn tám mười tên tiễn thủ bí mật của Soái quân, hàng chục tên còn lại thảm hại chạy ra, chạy về hướng chúng ta, phỏng đoán là đến quán bar Mê Tình.
"Ưng trọc" vỗ mạnh đầu, gật gật, ánh mắt nhìn chằm chằm quán bar Mê Tình, nói:
- Con bà nó, đám người này sau khi bị công kích sao lại đến quán bar Mê Tình này? Là quán bar Mê Tình có kế sách gì lợi hại hay là bên trong có người quan trọng?
Đám đệ tử hội Hắc Long không lên tiếng, việc này vô cùng trọng đại, không thể phán đoán tùy tiện được, tránh xảy ra chuyện gì, bản thân phải mang tiếng oan.
"Ưng trọc" chỉ vào quán bar Mê Tình, nói với tên bên cạnh:
- Bắt đầu từ bây giờ, cứ năm phút lại nổ súng một lần quấy nhiễu bọn chúng, không cho đám người trong quán bar ngừng lại để suy tính âm mưu quỷ kế gì.
Đám đệ tử hội Hắc Long vội nhận lệnh lùi lại sắp xếp.
Bọn người Thường ca trong quán bar đều rất trầm mặc, Phương Tình buồn bã nhìn họ, trong mắt cũng lóe lên vẻ đau khổ.
Thật lâu sau, Phương Tình than ra một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Nếu muốn Thiếu soái không rơi vào cái bẫy này, thì nhất định không được để hội Hắc Long biến chúng ta thành mồi câu, điều chúng ta có thể làm, chính là trước khi Thiếu soái đến, chúng ta tự diệt, không còn lại một ai, như vậy hội Hắc Long không có mồi câu, Thiếu soái cũng không có ai để cứu, tất nhiên sẽ không nhảy vào hố lửa này.
Anh Thường và Cố Kiến Hoa nhìn nhau vài lần, lập tức ánh mắt lộ vẻ kiên nghị, tất cả đồng thanh nói:
- Cô bé, em nói rất có lí, bọn anh nghe theo em, chôn cùng Thiếu soái không bằng để cho Thiếu soái thay chúng ta báo thù. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hồ Bưu không nói gì, xoay người đi vào trong bếp, khiêng cái bình gas ra, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Trước khi chúng ta tự sát, nhất định phải đốt chay quán bar Mê Tình, để cho Thiếu soái biết chúng ta đã gặp nạn, tránh rơi vào cạm bẫy của hội Hắc Long.
Anh Thường cùng mọi người đều nhìn Hồ Bưu tán dương, tiểu tử này nhiều chủ ý, suy tính sự tình quả là chu toàn.
Bọn Sở Thiên lúc này đã đến bên ngoài quán bar Mê Tình, Sở Thiên nhìn khắp bốn phía, sớm đã nhận ra đám đệ tử hội Hắc Long đã khống chế nghiêm mật những con phố bao quanh quán bar Mê Tình, cứ điểm mà anh Thường cố thủ đã hoàn toàn thay đổi, toàn bộ tầng dưới đã bị đánh đến mức không còn hình thù gì, hàng chục tên bang chúng đang nhàn rỗi tựa vào tường hút thuốc, hiển nhiên chũng phụ trách canh gác bên ngoài.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, từ trong người lấy ra một chi phiếu, đặt vào trong tay Quách Đông Hải, cười khổ nói:
- Anh Hải, em không thể để anh liên lụy đi vào, đêm nay thật sự cảm ơn anh rồi, đem chiếc xe của anh làm phế liệu đi, chi phiếu bên trong có hai mươi vạn, mật mã là sáu số tám, anh cầm lấy mua một chiếc xe mới đi.
Phong Vô Tình và Lão yêu cùng lúc xuống xe, nghỉ ngơi trên xe gần hai mươi phút, trên mặt đã khôi phục một chút hồng hào.
Quách Đông Hải lần này không khách khí với Sở Thiên, không chút do dự nhận lấy chi phiếu, nói:
- Người anh em, chúc cậu may mắn.
Lập tức nhấn ga, chiếc taxi bắn đi như một mũi tên, đột nhiên không thấy bóng dáng nữa.
Sở Thiên nhìn xung quanh, biết quán bar Mê Tình nhất định đã bị bao vậy nghiêm ngặt, nhưng vẫn quyết định tiến vào quán từ ngõ nhỏ đằng sau, vì thế gật đầu ra hiệu cho Phongg Vô Tình và Lão yêu, liền hướng về phía trước lặng lẽ hoạt động, bỗng nhiên Sở Thiên nhìn thấy hơn mười người từ hướng khác nhanh chóng tiến vào.
Lão yêu bước chân khẽ dời, cầm chiếc dao phay trong tay giống như sao chổi vọt tới kẻ cầm đầu, kẻ cầm đầu khiếp sợ, khảm đao trong tay vòng một vòng cung từ dưới lên trên, Sở Thiên thấp giọng quát:
- Dừng tay!
Dao phay và khảm đao chạm vào nhau cứng rắn dừng lại, mới không phát ra tiếng kêu long trời lở đất.
Kẻ cầm đầu dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, vui vẻ hô:
- Thiếu soái, anh còn sống? Em biết hội Hắc Long không làm gì được anh.
Lập tức cười khổ nói:
- Thiếu soái, em nhận được tin của anh, vừa định xuất phát, đột nhiên bị hội Hắc Long bao vây tấn công, bọn chúng lấy hơn hai trăm người đổi lấy mạng của hơn tám mươi anh em chúng ta, em thật sự bất lực, vốn định lấy cái chết tạ tội, nhưng nghĩ đến an nguy của quán bar Mê Tình, quyết định đến chỗ bọn Hồ Bưu sống chết cùng chúng.
Người cầm đầu là Vương Đại Phát trốn ra được toàn thân máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo, trên mặt vẫn còn vết máu, bên cánh tay trái có một vết thương mới băng bó sơ qua, mấy chục anh em soái quân bên cạnh cũng gần như vậy, khảm đao trong tay phải cũng có rất nhiều chỗ hổng, liên nỏ trên người cũng chỉ có mấy mũi tên, ai nấy đều thấy được, họ vừa mới tháo chạy khỏi trận ác chiến như thế nào.
Tuy rằng bề ngoài thảm hại, nhưng bọn họ đều bất khuất lao tới, ánh mắt không chút sợ hãi.
Sở Thiên thở dài một tiếng, tự trách mình:
- Đều do anh lơ là sơ suất, không ngờ hội Hắc Long lại khai chiến nhanh chóng như vậy.
Lập tức nhìn Vương Đại Phát bọn họ, nói:
- Anh Thường và Cố Kiếm Hoa đều chịu sự công kích mãnh liệt, hiện tại sống chết chưa biết, quán bar Mê Tình giờ có lẽ còn nhiều anh em vẫn còn sống, hội Hắc Long sở dĩ không công kích, e rằng chính là đợi chúng ta đến, các anh em, xin lỗi.
Vương Đại Phát lắc lắc đầu, kiên nghị nói:
- Thiếu soái, thất bại là chuyện bình thường trong binh gia, dẫu sao hội Hắc Long lấy quân lực gấp bội vây giết chúng ta, bọn em ai cũng có thể thất bại, ai cũng có thể chết đi, anh thì không thể, anh còn phải báo thù cho chúng em.
Hơn chục anh em soái quân đều nhìn Sở Thiên gật gật đầu.
Vương Đại Phát lập tức tiến lên trước hai bước, vẻ mặt chân thành và thỉnh cầu nói:
- Thiếu soái, lần đi vào quán bar Mê Tình này, chín phần chết một phần sống, Vương Đại Phát xin Thiếu soái rời đi, Đại Phát sẽ cùng anh em giải cứu mọi người trong kia, Thiếu soái nên triệu tập tất cả Soái quân ở Chiết Giang, đánh hội Hắc Long vạn kiếp không thể phục hồi đươc, báo thù cho những anh em đã chết.
Sở Thiên kiên quyết bắc bỏ, ánh mắt kiên định nói:
- Sở Thiên đã nói, phải cùng tất cả anh em đồng sinh cộng tử, sao có thể ở thời khắc quan trọng này, vì bản thân mà vứt bỏ các anh em? Cho dù các anh hem không trách , anh cũng sẽ áy náy cả đời.
Lão yêu trong mắt thoáng lên một tia khen ngợi, trong lòng có chút cảm động nhìn Sở Thiên.
Vương Đại Phát đôi môi khẽ động, muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Thiên ngăn lại.
Sở Thiên ánh mắt lập tức dâng lên sát khí mạnh mẽ, nhìn chăm chú vào quán bar Mê Tình cách đó không xa, nói:
- Đại Phát, không nhiều lời nữa, tối nay phải cho hội Hắc Long thấy bản sắc anh hùng của nam nhân Soái quân chúng ta, cho chúng thấy, anh em Soái quân giết chết hàng nghìn tên đệ tử hội Hắc Long như thế nào.
Ánh mắt Vương Đại Phát rực sáng, hơn mười anh em Soái quân cũng trở nên nhiệt huyết sôi trào.
Sở Thiên bước chân từ tốn không tiếng động đi thẳng về phía trước, Phong Vô Tình và Lão yêu đi theo, Vương Đại Phát ở phía sau cảnh giác.