Sở Thiên nhìn qua theo hướng của những cánh bướm bay giữa vườn hoa.
Lâu sau, hắn lĩnh hội gật đầu rồi nói:
- Tôi hiểu được ý của anh, coi như tôi không có bất cứ ý kiến nào, đầu óc không suy nghĩ gì cả, vô tư mà nhìn theo đôi bướm kia, tâm trí phải làm chủ được, trong lòng đúng là có hiểu được một số cảm giác kì lạ tinh tế, đáp án giả lại như thế nào?
Mạt Nhĩ Vô Mang phun ra hai chữ:
- Sống sót!
Âm thanh bất ngờ dịu lại, một đôi mắt luôn tràn đầy sự bình thản trở nên u ám như có một nỗi đau thấu đến tận xương, phồn hoa mà không xa xỉ, đau nhưng không thương, không cần phải nhiều lời, một đôi mắt thôi cũng đủ biểu đạt được rất nhiều chuyện, không cần những hành động tận lực mà bộc lộ ra rất đơn giản.
Sống sót? Lúc đầu Sở Thiên sững người lại rồi lập tức hiểu được, lời nói của Mạt Nhĩ Vô Mang chẳng những ngầm có huyền cơ, còn có triết lý sâu sắc, nhân gian này đủ loại thăng trầm, chúng sinh hữu tình lại hỉ nộ ái ố, nói cho cùng thì không ngoài những biểu lộ cảm xúc của lòng người, ngắn ngủi mà hư ảo giống như hoa trong gương, trăng trong nước., .
Chỉ cần có thể nhìn rõ được những điều này thì còn có điều gì đáng lưu luyến nữa chứ? Tuy rằng cách nghĩ này hơi bi quan nhưng nó chứa đựng một sự thật không thể chối cãi, bởi vì tình hình thực tế là như thế, chỉ là dân chúng cố chấp không tỉnh ngộ thôi! Sở Thiên nghĩ đến đây, vốn dĩ hắn có chút lo lắng về Mạt Nhĩ Vô Mang nhưng lúc này đột nhiên không hề lo lắng chút nào nữa, anh ta đã vô địch.
Hai người trở nên trầm lặng, ánh mắt lóe lên cũng đủ để hai người hiểu được mọi thứ. Đúng lúc này, cửa bỗng bị đẩy ra, Phong Tuyết Quân vô cùng lo lắng đi vào, nhìn thấy bọn họ vẫn bình yên vô sự đứng đấy liền nhíu mày nói:
- Sở Thiên, anh chơi cái trò gì vậy? Tìm được người rồi mà còn không đi nhanh?
Sở Thiên không trả lời, hướng sang phía Mạt Nhĩ Vô Mang giới thiệu:
- Phong Tuyết Quân!
Mạt Nhĩ Vô mang chắp tay vào, lịch sự nói:
- Mạt Nhĩ Vô Mang!
Mọi lo lắng của Phong Tuyết Quân đều tan biến theo nụ cười của anh ta, cô nhìn qua thần nhân mà Sở Thiên nói tới, dáng người thon dài, cử chỉ ung dung, râu đen dầy, có loại ung dung bình tĩnh tự nhiên một cách kì dị đặc biệt, ánh mắt bình thản ẩn sâu cái nhìn sâu sắc, phong thái khiếp người, xem ra là một nhân vật lớn.
Sở Thiên quay đầu nhìn Mạt Nhĩ Vô Mang, nhẹ nhàng cười nói:
- Đi thôi! Phượng hoàng không bị nổ chết trên máy bay, như vậy bọn họ sẽ lường trước được, có thể là ở khu vực xung quanh phòng này mai phục không ít sát thủ. Mạt Nhĩ Vô Mang, tôi với anh quen nhau cũng là duyên phận, vì cuộc sống tốt đẹp hơn, theo tôi rời khỏi đây chứ.
Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Bọn họ thật cố chấp!
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi nói:
- Tổ chức Hồng Nhật mặc dù không có quá nhiều sát thủ thiên tài, nhưng từ trước đến nay đều không thiếu những kẻ liều mạng. Bọn họ đã từng vì ám sát vài vị quý tộc Ả rập, mà chết mất hai trăm ba mươi mốt người, loại ám sát không tiếc giá phải trả này, trên thế giới cũng chỉ có tổ chức Hồng Nhật mà thôi.
Mạt Nhĩ Vô Mang không nói gì cả.
Phong Tuyết Quân nhịn không được liền nói:
- Tại sao bọn họ lại muốn giết anh?
Mạt Nhĩ Vô Mang không trả lời, đi đến bên cạnh bàn trà, đè cổ tay trái lên bàn, ngón giữa khẽ gõ vào chén trà, ánh mắt không ngừng chú ý những lăn tăn rung động của nước trà. Sở Thiên từ ánh mắt của anh ta đoán, bọn sát thủ nhất định là làm thuê cho kẻ có xung đột lợi ích với Mạt Nhĩ Vô Mang.
Mà người này có khả năng rất lớn là một danh gia vọng tộc Ấn Độ, thậm chí có thể là thân nhân của gã ta.
Sở Thiên nói giải vây cho anh ta, quay đầu nhìn Phong Tuyết Quân nói:
- Anh ta làm sao mà biết được chứ. Muốn biết đáp án thì rất đơn giản, tìm ra bọn sát thủ.
Mạt Nhĩ Vô Mang đứng lên, thản nhiên nói:
- Bọn họ tới rồi!
Sở Thiên mặt không đổi sắc, gật đầu.
Phong Tuyết Quân kinh ngạc, vội đến bên cửa sổ thăm dò, nhìn thấy có bóng người xa xa, quay đầu lại nói to:
- A, đến thật rồi.
Cô không có lí do để không hốt hoảng, lúc đến cũng không hi vọng sẽ tìm được người, hơn nữa cảnh lực đều điều động đi ra ngoài rồi, bởi vậy chỉ có cô và Sở Thiên đi ra vùng ngoại ô tìm kiếm, thật không ngờ không chỉ tìm được Mat Nhĩ Vô Mang mà bọn sát thủ cũng tìm được đến, điều này làm cho cô càng lo lắng, sát thủ không dưới hai mươi người.
Đã có thể nghe rõ được động tĩnh ở bên ngoài, ngược lại, khuôn mặt Sở Thiên trở nên rất tự nhiên, vỗ vai Phong Tuyết Quân nói đùa:
- Tổ trưởng Phong, tính mạng của hai người chúng tôi dựa vào cô rồi, cô dù sao cũng phải bảo vệ chúng tôi đấy! Nhanh gọi thuộc hạ của cô đến đi, nếu muộn là không còn đường sống đâu.
Phong Tuyết Quân nhìn Sở Thiên vài cái, lấy điện thoại ra gọi cứu viện, nhưng lúc này điện thoại không có tín hiệu nào cả, trong lòng thầm sợ hãi, bọn sát thủ này cũng quá chuyên nghiệp đi. Trong một khoảng thời gian ngắn chúng đã quấy nhiễu tín hiệu thông tin, xem ra hôm nay khó mà thoát chết, may mà lúc đến có mang theo súng cảnh sát.
Nghĩ đến đây, Phong Tuyết Quân rút súng ra, khôi phục vài phần lo lắng nói:
- Tín hiệu bị bọn chúng làm nhiễu rồi, không có hi vọng gọi quân cứu viện đâu, may mà tôi có đem theo súng cảnh sát. Sở Thiên, sau khi giết được mấy tên sát thủ, tôi nổ súng yểm hộ thì anh đi nhặt súng của quân địch về nhé.
Sở Thiên trợn mắt há hốc mồm nghe, thực tại hắn không thể giải thích nổi cô nàng này làm thế nào mà lại trà trộn được vào đội An ninh quốc gia, chẳng lẽ là dựa vào mối quan hệ mới được vào? Thấy bộ mặt của cô rất là nghiêm túc, hắn liền vội lắc đầu nói:
- Tổ trưởng Phong, biện pháp kia của cô nghe thì cũng không tệ nhưng chỉ e rằng tôi vẫn chưa kịp nhặt được súng của kẻ địch thì đã thành cái bia đỡ đạn rồi.
Phong Tuyết Quân như cười khẽ, nói:
- Yên tâm, tài bắn súng của tôi như thần.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì vô số móc sắt gõ vào kiến trúc nhà tre cành cạch, Sở Thiên biến sắc, lập tức khổ sở nhìn Mạt Nhĩ Vô Mang cười nói:
- Sát thủ lần này tới thật không tồi, xem ra ý muốn giết anh đã lên cao rồi. Tuy vậy cũng tốt, tránh khỏi mưa bom bão đạn phiền toái.
Mạt Nhĩ Vô Mang gật đầu, bình tĩnh như nước trà trong cốc.
Sở Thiên giả mặt quỷ hướng sang phía cô, đầy thâm ý cười nói:
- Vũ khí lạnh luôn là Vương giả sử dụng, loại súng này đều là người hạ đẳng dùng đến, ước chừng nếu như không sai thì sát thủ kế tiếp không dùng súng mà là dùng đao dùng kiếm, thế nên tổ trưởng Phong cứ yên tâm, tôi cũng không cần phải đi nhặt súng về.
Ngơ người trong chốc lát, Phong Tuyết Quân phản ứng lại, quát giận:
- Anh nói tôi là người hạ đẳng?
Vừa nói xong thì bỗng nghe tiếng sụp đổ vang lên, ngôi nhà trúc vốn chắc chắn này đổ ra theo bốn hướng, ngay cả nóc nhà cũng bị lật ngược, khiến cho Sở Thiên có thể trông thấy bầu trời cao xanh thẳm, còn có thể hít thấy mùi trúc hương, hai cây trúc trước cửa nhẹ nhàng lay động, có vài điểm giống với chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng, mười tám tên sát thủ xung quanh lại làm cho ý thơ không còn tồn tại, trên người bọn họ lộ rõ hàn ý và sát ý làm cho Phong Tuyết Quân ngăn không được lùi lại sau nửa bước. Khi Sở Thiên nắm lấy tay cô mới khiến cho cô trở nên bình tĩnh, lập tức nhìn thấy trong tay bọn họ là đao và móc sắt, thì trở nên âm trầm lạnh như băng.
Trong số đó có một người mạnh mẽ khác người, thoạt nhìn có lẽ gã ta khoảng ba mươi, thân hình cao gầy, tay chân to dài, gương mặt áp chế, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy khó lường, làm cho người khác có ấn tượng hung ác vô tình nhưng cũng độc đoán ngang ngược, ai cũng biết đây là người khó dây dưa nhất.
Thần phong như đao!
Trúc ở bốn phía đều xơ xác tiêu điều.
Phong Tuyết Quân buông Sở Thiên ra, quát to:
- Các người là ai?
Không có ai trả lời cô, thậm chí còn không có ai nhìn cô nữa. Ánh mắt của những tên sát thủ đều dừng lại trên người Mạt Nhĩ Vô Mang và Sở Thiên, điều này làm Sở Thiên có phần không thích ứng, mục tiêu của bọn họ là con trai của Ấn Độ, sao lại nhìn hắn với ánh mắt hung thần ác sát chứ? Chẳng lẽ vì mình đã cứu mạng Mạt Nhĩ Vô Mang ở Hồng Kông?
Phong Tuyết Quân lại quát:
- Bỏ vũ khí xuống!
Lại không có ai trả lời cô, chỉ có một người khẽ vung tay.
Một sát thủ lao như mũi tên về phía Phong Tuyết Quân.
Sở Thiên nhíu mày, trầm giọng quát lên:
- Cẩn thận!
Phong Tuyết Quân rốt cục cũng lộ ra thực lực an ninh quốc gia của mình, không đợi tên sát thủ đến gần liền đá chiếc ghế bên cạnh về phía tên sát thủ, cô cũng đánh về phía tên sát thủ. Tên sát thủ nghiêng người tránh chiếc ghế, nhân cơ hội đó Phong Tuyết Quân đánh lên, dùng lực khuỷu tay đánh mạnh vào ngực tên sát thủ.
Sát thủ bị đánh đau lui về phía sau, Phong Tuyết Quân thuận thế xoay ngược cổ tay tên sát thủ, giành được đao.
Sở Thiên tán dương cười nói:
- Tổ trưởng Phong, thân thủ không tệ nhỉ, xem ra tôi đã xem thường cô rồi.
Phong Tuyết Quân cầm đao đứng lên, ngạo nghễ cười.
Không ai bị kinh sợ, bàn tay to chỉ huy, vài chục thanh móc quấn lấy đi lên. Sở Thiên thấy thế liền kinh hãi, khi đang muốn kéo Phong Tuyết Quân lui ra phía sau, tay phải cầm cốc uống trà của Mạt Nhĩ Vô Mang run lên, cốc trà đột nhiên phi bắn ra, giống như chuồn chuồn lướt nước lướt qua móc sắt. Lát sau, nghe tiếng leng keng đầy đất.
Sở Thiên với bọn chúng đều cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ móc sắt không ngờ đều bị cắt đứt.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tên Ấn Độ này cũng dũng mãnh quá nhỉ?
Trong mắt tên cầm đầu kia cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức, gã ra lệnh cho toàn bộ tiến lên. Gã không tin mười bảy tên sát thủ tinh nhuệ lại không giải quyết được ba người trước mặt, lập tức chính gãcũng xông tới phía Sở Thiên. Sở Thiên càng thêm bối rối, tên cầm đầu như gã lẽ ra phải tìm mục tiêu ám sát mới đúng chứ, sao lại nhằm vào ta thế này?
Thừa dịp kẻ thù đang xông tới, Sở Thiên còn cầm cái bàn hung hăng nện cho tên sát thủ ở sau Phong Tuyết Quân, giảm đi vài phần áp lực cho cô rồi mới đối mặt với tên cầm đầu đang gầm lên giận dữ kia.
Khoảng cách gần hai mét, thanh đao trong tay tên kia hiện lên một vệt sáng giống như sao băng xuyên qua hư không, chém thẳng tới Sở Thiên. Sở Thiên nở một nụ cười, vội tránh đi như chim ưng lướt qua. Ngoài dự kiến của tên kia, Sở Thiên lại nhảy lên trên một cây trúc.
Vì gã dùng toàn lực để xuất chiêu, đột nhiên chém vào khoảng không khiến gã không kịp thu lại thân thế, chân đạp không trung. Nhưng không đợi gã điều chỉnh lại, dị biến đột nhiên xuất hiện. Sở Thiên khẽ đẩy thân cây, lộn nhào trên không, đầu phía dưới, chân bên trên.
Cầm Minh Hồng chiến đao trong tay bổ nhào tới, ánh đao như ánh mặt trời rọi xuống, ánh sáng lạnh chợt lóe lên, sau khi nhìn thấy xu thế của Sở Thiên, cộng thêm ánh phản quang của lưỡi dao sắc bén, nghĩ rằng tên Đại Hán dũng mãnh kia cũng không dám xông vào đỡ lưỡi xoáy của Sở Thiên, chỉ đành bất đắc dĩ nhanh chóng hướng sang bên cạnh, tạm lánh mũi nhọn này.
Không ngờ, Sở Thiên lại có thể thay đổi được, di chuyển theo thân hình của gã, Sở Thiên tay cầm đao lên theo rất nhanh, tuy rằng chiêu thức kì quái của Sở Thiên làm tên Đại Hán kia trở tay không kịp nhưng gã có thể chỉ đạo nhóm sát thủ này thì gã cũng không phải hạng người bình thường, gã lập tức lăn về phía trước tránh thế công của Sở Thiên.
Sở Thiên thầm khen ngợi, tên này quả nhiên dũng mãnh.
Nhìn thấy Sở Thiên rơi xuống đất rồi lại bắn lên, tên Đại Hán càng nắm lấy cơ hội, rối bước tiến lên. Khảm đao chém vào không trung, như phi nước đại chém thẳng tới phía Sở Thiên, nhát đao này thực chất là vì sự tức giận của tên Đại Hán kia, gió rít nhẹ lên, ngay cả không khí ở bốn phía cũng bị đường đao kia làm kích động.
Điều này càng làm cho Sở Thiên sinh ra ý nghĩ không né tránh, tên Đại Hán trong lòng vui mừng, gã thấy, bất kể như thế nào thì tên xảo trá tai quái Sở Thiên kia cũng phải lùi lại phía sau vì nhát đao kia của gã, thậm chí gã còn nghĩ rằng, đợi Sở Thiên lui lại thì sẽ tấn công tới tấp với khảm đao trên tay.
Sở Thiên cười đầy thâm ý.
Tên Đại Hán đang mong đợi nét mặt hỗn loạn bối rối của Sở Thiên dưới nhát đao của gã, nhưng ngoài dự đoán của gã, Minh Hồng chiến đao trong tay Sở Thiên lao về phía trước thăm dò, theo từng tiếng chấn động giòn vang chính là đón lấy khảm đao của tên Đại Hán, giật mình, Sở Thiên đã bay lên đá trúng gã ta.
Thế đá của Sở Thiên rấtlớn, lực mạnh, làm cho gã bị cú đá làm lảo đảo vài bước rồi ngã nhào xuống, đồng thời thanh đao cũng bị văng ra trên mặt đất, nhưng cũng biết đây là thời điểm sinh tử tồn vong, cường thét chống lại, trong nguy hiểm tránh được phát đao của hắn, thở chậm hai hơi rồi lại bổ nhào hướng về phía Sở Thiên.
Sở Thiên bất đắt dĩ cười khổ, tên này lợi hại hơn tưởng tượng của hắn, mặc dù chân của tên Đại Hán có vẻ đau nhưng điều đó cũng không làm giảm thế xông lên của gã. Cách Sở Thiên vài bước, tên Đại Hán lại lần nữa hét vang lên một tiếng, khảm đao trong tay phát ra ánh sáng trắng mờ mờ ảo ảo, đao ảnh nặng nề, che khuất cả bóng của Sở Thiên.
Keng
Tiếng kim loại khác thường lần thứ hai truyền đến, Sở Thiên lảo đảo lùi về sau hai bước.
Tên Đại Hán mặc dù không khá hơn gì, vừa mới cứng cởi giao chiến với Sở Thiên, gã chỉ cảm thấy lực từ chiến đao của Sở Thiên truyền đến nhanh chóng và mạnh mẽ đến dị thường, do xuất chiêu mà từ gan bàn tay đến cánh tay đều nhức mỏi, thanh đao gần như muốn bay ra khỏi tay, nhưng lúc gã nhìn thấy Sở Thiên bị gã bổ lui vài bước, trong lòng bỗng nhiên không che dấu được ý mừng.
Sở Thiên bất luận mạnh mẽ như thế nào cũng không có khả năng cứng chọi cứng với gã.
Tên Đại Hán đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được, vì thế phấn chấn tinh thần lại xông lên, khảm đao sáng choang như muốn nuốt gọn người vậy, không bị cách trở, hướng thẳng về phía Sở Thiên. Khi mà trong lòng gã tràn đầy vui sướng thì chiến đao của Sở Thiên đối đầu với ánh sáng mặt trời nghiêng xuống, ánh hào quang lập tức phản xạ vào mắt gã.
Mắt của gã hơi nheo lại để thích ứng, cũng trong nháy mắt, Sở Thiên nhanh chóng lao đến đâm vào ngực gã. Tên Đại Hán lập tức bị dọa, lần đầu tiên gã cảm nhận được mùi vị của sự sợ hãi, Sở Thiên trước mắt gã vừa rồi lùi về phía sau hiển nhiên là cố ý tỏ ra yếu thế, dụ gã liều lĩnh xông lên, sau đó mới lấy cơ hội để phản kích.
Đang lúc sợ hãi, gã ra sức lui về phía sau hi vọng có thể kéo xa khoảng cách với Sở Thiên, lấy cơ hội để tạm nghỉ, nhưng Sở Thiên từ đầu đến cuối lại luôn nhằm đến thân thể gã, không dời khỏi hơn mười thước, sau khi gã lại bị đâm vài đao, sức chống cự bị mất đi không ít. Nhân cơ hội đó, Sở Thiên bổ ra chiến đao trí mạng.
Máu tươi phun ra, rơi xuống mặt cỏ đẹp đẽ.
Tên Đại Hán cuối cùng không cam lòng mà ngã xuống, chiến đao đâm vào khoang bụng làm cho gã biết mình chắc chắn sẽ chết, nhưng trước khi nhắm mắt, vẫn nở một nụ cười kì dị, khó khăn phun ra vài chữ:
- Mày cho rằng mình thắng sao? Thật ra mới là bắt đầu thôi!
Trong lòng Sở Thiên bỗng lộp bộp.
Lúc này trận chiến cũng đã đến hồi gay cấn, ngoại trừ hai tên sát thủ quấn lấy Phong Tuyết Quân ra, còn lại hơn mười tên bao vây Mạt Nhĩ Vô Mang, mà trên mặt đất cũng có vài tên bị giết chết. Vì Sở Thiên giao đấu với tên Đại Hán nên bọn sát thử kia cũng không để ý đến động tĩnh của họ.
Sở Thiên ngồi dưới đất quan sát Mạt Nhĩ Vô Mang chiến đấu kịch liệt với bọn sát thủ kia, tuy rằng anh ta đã từng cứu mạng của mình, nhưng Sở Thiên lại không được tận mắt nhìn anh ta ra tay, lại chỉ có hai lần huyết chiến không giết ai cả, bởi vì hai lần trước anh ta đều vừa mới đánh đàn xong, người vừa động qua đàn thì sẽ không giết người, như vậy sẽ khiến cho anh ta nhớ đến người con gái anh ta đã từng yêu.
Thành thực mà nói, đám sát thủ kia cũng rất mạnh, đáng tiếc là chúng lại gặp phải Mạt Nhĩ Vô Mang.
Anh ta vận pháp lưu loát sinh động, tư thái hình thể cũng tao nhã hoàn mỹ, ở trong vòng vây của bọn sát thủ, giống như con hạc đứng giữa bày gà vậy, chỉ giơ tay nhấc chân lên thôi cũng có tên bị ngã xuống. Cho dù đang ở trong vòng sinh tử quyết chiến nhưng vẫn để lộ ra vẻ thanh tao lịch sự tự nhiên, phóng khoáng nhẹ nhàng, khiến cho người khác có cảm giác như một cảnh đẹp ý vui vậy.
Năm phút trôi qua, năm sáu tên của vòng vây xung quanh Mạt Nhĩ Vô Mangbị hạ gục, nhưng Phong Tuyết Quân lại có vẻ không chống đỡ được hai tên sát thủ, Sở Thiên nhẹ thở dài, nhặt khảm đao ở dưới đất lên, phóng về phía hai tên sát thủ đang đấu với Phong Tuyết Quân. Thanh đao ở trong tay mềm mại múa lên một đường, âm thanh vang lên bịch bịch.
Sở Thiên nhanh như một con báo đi săn, động tác hung mãnh, vẻ mặt cũng thản nhiên không sợ hãi, không đến nửa phút sau thì hai tên sát thủ đã kêu lên thảm thiết mà ngã xuống đất. Vì phải lưu lại vài tên để thẩm vấn nên Sở Thiên không giết bọn chúng, chỉ dùng dao đập gãy sống lưng, sau đó làm trật khớp cằm bọn chúng.
Phong Tuyết Quân mồ hôi đầm đìa, thở dốc nói:
- Nhoc con, xuống tay cũng tàn nhẫn vậy.
Sở Thiên nhún vai thản nhiên nói:
- Giữ người này sống để thẩm vấn, Tổ trưởng Phong, răng của bọn chúng hẳn là có thuốc độc, bẻ hết ra đi.
Phong Tuyết Quân thờ ơ nhìn qua, dùng khảm đao đâm vào miệng bọn chúng rồi lấy răng ra, quả nhiên có chứa thuốc độc. Những tình tiết máu chó thế này trên ti vi có xem qua nhưng không ngờ đời thực cũng có người dùng. Phong Tuyết Quân cúi người xuống còng tay bọn chúng lại, lập tức đứng lên quan sát bốn phía xung quanh, nhìn thấy trên mặt đất đầy thi thể, kinh ngạc nói:
- CHai người giết người?
Sở Thiên thở ra vài hơi rồi cười cười từ chối:
- Chẳng lẽ bọn chúng có thể giết người? Còn chúng tôi thì không thể phản kích sao?
Lúc này, Mạt Nhĩ Vô Mang nắm chặt vai tên sát thủ, có tiếng răng rắc kêu lên, bả vai và xương ngực đồng thời vỡ vụn ra, tên sát thủ thảm thiết kêu lên rồi ngã gục. Nhìn thấy tình trạng này chiếm đa số, Phong Tuyết Quân ngẩn người, vừa rồi cô mải giao đấu với hai tên sát thủ nên không để ý, bây giờ mới phát hiện đã có hơn chục tên sát thủ bị giết.
Hai tên sát thủ còn sống nhìn thấy anh em của chúng nằm dưới đất, trong tiếng cười thê lương bỗng nhiên có hai người tựa âm hồn bay lên, đánh về phía Mạt Nhĩ Vô Mang.
Người của bọn họ còn chưa tới, đã có vài chục hàn quang đột ngột mãnh liệt bắn ra.
Tay của Mạt Nhĩ Vô Mang vung lên, hàn quang đầy trời bỗng dưng biến mất. Đúng lúc này, hai tên sát thủ hung hãn bổ nhào vào, khảm đao trong tay đâm thẳng vào ngực Mạt Nhĩ Vô Mang, hai thanh đao vút lên trời cao, lơ lửng kỳ dị, nhưng thấy bạch quang là lưu chuyển, lại nhìn không ra thanh đao của chúng từ đâu đâm tới.
Sở Thiên gật gật đầu, không hổ danh là cao thủ.
Tay của Mạt Nhĩ Vô Mang cũng đã bắt đầu hướng ra ngoài.
Trong ánh sáng ảm đạm, chỉ nhìn thấy một cánh tay thon dài, tao nhã bắt lấy thanh đao trên không.
Đao ảnh không ngừng lưu chuyển, cánh tay kia cũng không ngừng biến ảo, liên tiếp nắm lấy bốn lần, bất chợt nghe hai tiếng “đing đing”, ánh đao đột nhiên biến mất, hai gã sát thủ cũng lùi lại vài bước, thanh đao trong tay không ngờ chỉ còn lại một đoạn, lúc này, ánh đao bỗng dưng lóe lên, đi ra từ trong tay Mạt Nhĩ Vô Mang.
Tay Mạt Nhĩ Vô Mang đang nắm lấy hai đoạn đao gãy kia, bỗng nhiên, hai đoạn đao bị gãy đâm vào cổ họng hai tên sát thủ.
Không ai có thể hình dung tốc độ của anh ta, cũng không ai có thể nhìn thấy tay của anh ta.
Mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó, hai tên sát thủ đã bị ngã xuống.
Tĩnh lặng như chết
Phong Tuyết Quân thì thào nói:
- Các anh lại giết người?
Sở Thiên lấy khăn tay ra lau sạch tay, lập tức nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phong Tuyết Quân, lắc đầu cười đáp:
- Khi mạng sống gặp phải nguy hiểm, công dân có thể áp dụng phương pháp phòng vệ khẩn cấp, theo pháp luật đó là hành động tự vệ chính đáng, Tổ trưởng Phong hiểu không? Đơn giản mà nói thì chúng tôi không giết chúng thì chúng sẽ giết chúng tôi.
Phong Tuyết Quân hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn lắc đầu, cô có thể chịu được máu tanh nhưng không thể chịu được thi thể, huống chi Sở Thiên bọn họ không phải là người chấp pháp, càng không có quyền cướp đoạt tính mạng con người, chỉ có điều sự việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, chỉ thở dài:
- Ôi, chúng ta gọi trợ giúp thôi.
Sở Thiên biết cô nghĩ những điều gì, nhưng không nói, hiện giờ hắn đang nghĩ đến nụ cười kì dị của tên Đại Hán và hai câu gã nói trước khi chết.
Phong Tuyết Quân đi ra ngoài nửa cây số để gọi điện gọi cứu viện.
Sở Thiên không ngăn, thản nhiên nói:
- Làm sao lại không lên máy bay?
Mạt Nhĩ Vô mang cười nhẹ đáp:
- Tìm được nơi tốt như thế này cho nên tôi muốn lưu lại vài ngày.
Đó là một lý do tốt, Sở Thiên cười nói:
- Khi nào thì trở về?
Trở về tức là an toàn, ở Ấn Độ Mạt Nhĩ Vô Mang có địa vị cao nhất, chỉ cần trở về địa bàn của mình, kết hợp với những thuộc hạ vô địch của anh ta, thiên hạ còn có tổ chức nào dám xuống tay đối đầu nữa? Nếu tiếp tục ở lại Thiên triều, tổ chức sát thủ Hồng Nhật nhất định liên tục cho người đến, thề nguyền sống chết.
Mạt Nhĩ Vô Mang hiển nhiên biết điều này, nụ cười trên khuôn mặt bình thản nhưng bất đấc dĩ, đảm nhận trọng trách trong tay đáp lại:
- Vốn là vẫn muốn ở Thiên Triều lĩnh giáo phong thổ văn minh, thậm chí còn muốn kết giao với vài người như cậu làm tri kỷ, nhưng tình hình hiện tại đã quấy rầy đến thanh tĩnh của tôi, đêm nay đi, đêm nay sẽ quay về sông Hằng.
Sở Thiên gật đầu, mạo muội hỏi vấn đề của Phong Tuyết Quân:
- Ai muốn lấy mạng của anh vậy?
Trong mắt Mạt Nhĩ Vô Mang hiện lên sự đau thương, cuối cùng cũng trả lời vấn đề của Sở Thiên:
- Ở Thiên Triều thời cổ đại, vì vị trí cửu ngũ chí tôn mà cha con có thể phản lẫn nhau, anh em tương tàn, quyền lực làm cho con người ta u mê đầu óc, bởi vậy người muốn vị trí này của tôi đương nhiên không thiếu.
Vị trí này có ý nghĩa là có được năm mươi tỷ tài sản điều động, có ý nghĩa thay đổi phương hướng chính sách kinh tế chính trị Ấn Độ, càng ý nghĩa hơn là có được sự thành kính cúng bái của hơn một tỷ giáo đồ.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạt Nhĩ Vô mang, Sở Thiên ý vị thâm trường nói:
- Hiển nhiên có rất nhiều người muốn vị trí của anh, nhưng người có năng lực và có đủ tự tin để ngồi vào chiếc ghế ấy ắt hẳn có rất ít. Mạt Nhĩ Vô Mang, nếu tôi đoán không nhầm, người này nhất định là người trong gia tộc của anh, thậm chí có thể là anh em hay chú bác của anh.
Mạt Nhĩ Vô Mang không phủ nhận, trả lời với vẻ đau buồn:
- Cậu đoán đúng rồi!
Thấy anh ta buồn bã như thế, Sở Thiên không tiếp tục truy vấn.
Ánh sáng mặt trời mềm mại chiếu khắp nơi, chỉ là những con bướm vui mừng bay nơi sân bây giờ lại nồng mùi máu tanh, chỉ một khoảng thời gian ánh nắng ngắn ngủi mà cướp mất hơn mười sinh mạng. Một lát sau, Phong Tuyết Quân chạy trở về, né qua những thi thể dưới đất, nói với Sở Thiên:
- Quân viện trợ rất nhanh sẽ đến, chúng ta phải đến Cục Cảnh sát để báo cáo.
Mạt Nhĩ Vô Mang nhìn Sở Thiên cười, thản nhiên nói:
- Sở Thiên, lần này cảm ơn cậu, có cơ hội mong rằng sẽ gặp lại ở Ấn Độ.
Sở Thiên gật đầu xua tay nói:
- Sống cho tốt!
Mạt Nhĩ Vô Mang quay người đi, không mang đi một đám mây màu.
Hiểu về bản lĩnh của anh ta, Sở Thiên hoàn toàn không lo lắng về người này nữa, trừ khi tự anh ta muốn chết, nếu không cũng không ai lấy được mạng của anh ta, ngay cả bản thân mình cũng không thể. Phong Tuyết Quân muốn gọi Mạt Nhĩ Vô Mang lại nhưng bị Sở Thiên giơ tay ngăn lại, bình tĩnh nói:
- Tổ trưởng Phong, để tôi đi khai báo là được rồi.
Phong Tuyết Quân bất đắc dĩ gật đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã trôi qua nửa giờ, kim đồng hồ đã chỉ đến chín giờ sáng, đợi cảnh sát tới rửa sạch hiện trường lại mất gần hai tiếng đồng hồ, cả đêm không được ngủ lại đại chiến khiến cho Sở Thiên có chút mệt mỏi, hắn liếm liếm đôi môi khô ráp của mình, nói to với Phong Tuyết Quân:
- Chúng ta đi làm báo cáo trước đi!
Phong Tuyết Quân biết hắn mệt, mà ngay cả đầu óc cô cũng mệt mỏi choáng váng, vì thế gật đầu, đưa tay bảo thuộc hạ lái xe đưa bọn họ về.
Lên trên xe, Sở Thiên không chút khách khí liền tựa vào người Phong Tuyết Quân, mệt mỏi nhắm mắt lại. Phong Tuyết Quân nhìn hắn vài lần, nhẹ thở dài, muốn nói nhưng thôi.
Lúc này, mặt trời đã lên cao rồi, màu đỏ của bình minh và màu tím nồng đậm của những đám mây thấp thoáng bên phía đông, những màn khói trắng lượn lờ nơi tòa nhà xa xa, giống như vật thể có sinh mạng, dần dần mở rộng địa bàn, mở rộng đến nơi xa vô tận.
Ở vùng ngoại ô xe cộ không nhiều cho nên xe chạy với vận tốc nhanh, không bao lâu sau đã đi vào trong nội thành.
Gió buổi sáng rất lớn, lớn đến mức làm cho người đi đường phải giữ chặt hai vai.
Ngửi mùi thơm trên người Phong Tuyết Quân, Sở Thiên nhắm mắt thả lỏng tinh thần hơn mười phút, tinh thần đã được hồi phục phần nào, lại bắt đầu suy nghĩ tiếp, nghĩ chuyện từ tối qua cho đến sáng nay, hắn cảm thấy khuyết thiếu chút gì đó, lập túc nhớ đến lời của tên Đại Hán kia, trong lòng bỗng dưng cảm thấy bối rối.
Sở Thiên thầm nhủ, rốt cuộc còn bỏ sót cái gì chứ?
Lúc này, xe cảnh sát dần dần tiếp cận tòa nhà tỉnh ủy, ước chừng khoảng hai phút nữa là có thể tới cửa chính, đi tới đoạn quẹo vào ngã tư đường dừng lại đợi đèn đỏ qua, Sở Thiên nghiêng đầu nhìn hiệu thuốc ven đường, bỗng trong lòng giật mình, ngồi thẳng lại nói:
- Hai người mua bán c4 không nằm trong lũ sát thủ.
Sở Thiên từng xem qua tranh ghép tự thuật phương Đông, nhưng trong số mười tám tên sát thủ kia không hề có mặt bọn chúng, vậy, bây giờ bọn chúng ở đâu chứ? Đang truy kích Mạt Nhĩ Vô Mang hay nghe được phong thanh nên đã trốn đi xa? Với tính cách của tổ chức bọn chúng thì điều đáng chú ý là bọn chúng hành động mà không tiếc cái giá phải trả, bởi vậy khả năng chạy trốn là cực kì nhỏ.
Phong Tuyết Quân ngơ ngác, nhưng rồi cũng lập tức phản ứng:
- Vậy là nguy hiểm vẫn còn?
Chưa nói hết lời, đột nhiên, trên đỉnh đầu chuyền đến một tiếng nhỏ vang, cửa kính xe xuất hiện nhiều lỗ nhỏ, cùng lúc đó, bả vai của người lái xe cảnh sát bị bắn trúng, máu chảy ra, bắn tung tóe lên kính xe, viên cảnh sát gào lên thảm thiết, che lấy vết thương nơi bả vai, quay cuồng trong xe.
Sở Thiên và Phong Tuyết Quân đều kêu lên kinh ngạc, kêu lên:
- Có sát thủ!
Lời nói của cả hai chưa dứt thì lại nghe thấy hai tiếng bổ nhào vào, đầu xe lại xuất hiện thêm vài lỗ nữa, hai viên đạn này gần như đi qua nơi thắt lưng của Sở Thiên trực tiếp bắn vào ghế xe, qua ghế xe bắn ra hai lỗ thủng lớn, có thể thấy tài bắn súng của tên sát thủ này cực chuẩn.
- Tổ trưởng Phong, tôi dụ chúng đi nơi khác, sau đó cô xuống xe!
Sở Thiên nhanh chóng quay đầu lại, trầm giọng quát lên, đồng thời hắn đẩy cửa xe ra, nhảy ra ngoài, chân hắn vừa chạm đất thì trên mặt đất đã xuất hiện nhiều lỗ bắn, Sở Thiên giật mình, hai bước, ba bước chạy tới phía tường ven đường.
Lúc này Sở Thiên còn thầm mắng:
- Móa! Mạt Nhĩ Vô Mang không còn ở đây, còn giết chó gì.
Việc Sở Thiên xuống xe kì thực đã thu hút được hỏa lực, những viên đạn đều bắn về phía người hắn, Phong Tuyết Quân lấy khẩu súng cảnh sát ra, mượn cơ hội Sở Thiên quên mình tạo ra, nàng nhảy xuống theo bên sườn xe, hai chân dính lại, một lát cũng không tạm dừng, thuận thế trốn ra phía sau cây đại thụ.
Sau khi ẩn nấp, Phong Tuyết Quân lôi điện thoại ra gọi cứu viện.
Mục tiêu của địch hiển nhiên là Sở Thiên, vừa chạy tới phía chân tường chưa kịp thở một hơi thì hỏa lực của đối phương đã đã lập tức truy kích tới, chúng bắn liên tục hai phát vào phía bức tường, gạch đá rơi ầm ầm, vũ khí đối phương sử dụng rõ ràng là súng ngắm, uy lực cực lớn, Sở Thiên nằm ở góc tường mà cảm thấy mùi thuốc khói truyền đến nồng nặc.
Quay đầu lại nhìn, thấy ở vách tường cách chỗ mình không xa có hai lỗ đen nhỏ, đang phả khói ra, Sở Thiên vội vàng trườn đến bên cạnh, hắn vừa mới dời khỏi thì hai viên đạn truy sát bắn tới. Đánh thẳng vào nơi mà hắn mới cho là an toàn, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
Sở Thiên thầm chửi:
- Ông đây không phải là Mạt Nhĩ Vô Mang mà!