Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh có chút không tin, thanh toán khi nào vậy? Nhưng sự khôn ngoan của một kế toán của Hoàng Vạn Thịnh trỗi dậy nên y thấp giọng nói:
- Tân Nhu, nếu đã thanh toán rồi thì chúng ta đi thôi, mau tới đón em trai em.
Hiển nhiên là Hoàng Vạn Thịnh cho rằng người phục vụ đó nhầm nên muốn lợi dụng.
Tân Nhu lắc đầu kiên quyết nói:
- Chưa làm rõ sao có thể đi được chứ? Chẳng may người phục vụ nhầm thì chẳng phải họ thảm rồi sao.
Không chỉ có Sở Thiên sửng sốt, người phục vụ cũng ngẩn người ra, không ngờ Tân Nhu lại là một người biết nghĩ cho người khác đến vậy. Sở Thiên vì vậy mới mở miệng nói:
- Chị Tân Nhu, là em thanh toán hóa đơn này đấy, chị mau đi giải quyết sự việc đi.
Tân Nhu nhìn Sở Thiên vừa cảm kích vừa áy náy nói:
- Sở Thiên, lại phải để em tốn kém rồi, để lại số điện thoại cho chị đi, hôm khác chị mời em, chị có việc phải đi trước đây.
Hoàng Vạn Thịnh có chút hối hận vì vừa rồi không ăn uống nhiệt tình.
Sở Thiên nhìn hai người Tân Nhu định đứng dậy chuẩn bị đi, làm vẻ vô ý, cố tình hỏi:
- Chị Tân Nhu, chị họ gì?
Tân Nhu sửng sốt một lát rồi cũng nói:
- Sở Thiên, chị họ Diêu, tên Tân Nhu, hẹn hôm khác gặp lại.
Nhà hàng Phượng Lai Các nằm trên một con phố vắng vẻ ở khu Đông, nhà hàng Phượng Lai Các có một nửa cổ phần của Hắc Tử, kinh doanh chủ yếu là lẩu chó, lẩu gà và một ít đồ ăn nhanh. Tới đây ăn cơm đều là những người làm công ở xung quanh và một số bọn côn đồ, giá rẻ lại thực dụng, đây cũng là đại bản doanh của bọn Hắc Tử. Bảy phòng thuê trên tầng 3 là chỗ ở của Hắc Tử và hơn ba mươi thuộc hạ của y. Bình thường có việc thì ra ngoài sống chết với nhau hoặc thu phí bảo kê. Không có việc gì thì ở tầng 3 tổ chức các hoạt động sa đọa, có cả một thế lực như vậy, đám côn đồ xung quanh cũng không dám đến náo loạn, cho nên kinh doanh cũng rất náo nhiệt.
Lúc này tại phòng
"Phượng hoàng" lớn nhất tầng 3, Diêu Phong Tử người đầy vết thương đang cảm kích nói với Hắc Tử:
- Anh Hắc Tử, quả thực rất cảm ơn anh, chịu để cho chị em tới đón em về.
Trên mặt Hắc Tử lộ ra một nụ cười khó đoán nói:
- Diêu Phong Tử, cậu không trách anh Hắc Tử gọi người tới đánh cậu đến mức như thế này chứ?
Diêu Phong Tử không dám nói nửa chữ
"hận" cũng cười theo nói:
- Anh Hắc Tử, Diêu Phong Tử em là người của anh, một ngày là đại ca, suốt đời là đại ca, làm sao dám trách anh được chứ?
Hắc Tử gật gật đầu, cười ra một nụ cười khiến trong lòng Diêu Phong Tử cảm thấy giá lạnh nói:
- Diêu Phong Tử, vậy anh cảm ơn cậu vì ý không trách cứ anh nhé, nhưng anh lại hận cậu.
Diêu Phong Tử kinh hãi vội vàng quỳ xuống nói:
- Anh Hắc Tử, Diêu Phong Tử em đã biết sai rồi, anh tha lỗi cho em đi, anh Hắc Tử. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắc Tử bước lên đá một cước vào Diêu Phong Tử khinh thường nói:
- Chính là tên tiểu tử ngươi, đang yên đang lành trêu chọc Sở Thiên làm gì chứ? Để cho mười mấy anh em của ông mày đều bị đánh, chính vì ngươi lấy công báo thù tư, ông mày phải lấy được có một chút tiền thuốc này của mày mới yên. Lại còn ở trước mặt Sở Thiên cười cười nói nói, ngươi nói đi, ngươi có tư cách gì mà ra điều kiện với tao chứ.
Diêu Phong Tử không còn lời để nói, trong mắt kèm theo sự sợ hãi không thể xóa hết được nói:
- Anh Hắc Tử, cho em một con dao, tối hôm nay dù thế nào đi nữa em cũng giết chết tên tiểu tử Sở Thiên kia, trút giận cho anh.
Hắc Tử lại đá mạnh Diêu Phong Tử một cước nữa rồi mắng:
- Mẹ kiếp, mày tưởng tên Sở Thiên đó dễ dàng giết chết như vậy sao? Đến ông đây còn phải sợ hắn, huống chi cái tên cặn bã như mày? Mày đi giết hắn, không giết được chẳng phải hắn càng có cớ để tiêu diệt anh em chúng ta sao? Có phải mày cho rằng mày gây phiền toái cho ông vẫn chưa đủ đúng không?
Diêu Phong Tử nhìn thấy thần sắc phẫn nộ của Hắc Tử có chút căng thẳng, đột nhiên nghĩ tới chị mình đang trên đường tới đón mình. Thảo nào Hắc Tử lại tốt như thế, chịu giúp mình gọi điện cho chị gái mình tới, e rằng sẽ ra tay với chị gái mình, rồi lắc đầu thật mạnh nói:
- Anh Hắc Tử, em không có ý đó, em không muốn gây phiền phức cho anh, em chỉ muốn anh đừng ra tay với chị em, chị ấy không biết gì đâu.
Hắc Tử cười một cách gian xảo, ngồi xổm xuống vỗ vào mặt Diêu Phong Tử nói:
- Diêu Phong Tử, mày cũng thật là tỉnh táo đấy, cũng biết tao muốn xử chị mày à. Được, tao không xử chị gái mày, vậy mày trả tiền viện phí cho tao đi, mười ba người bị thương, mỗi người 10.000, mười ba người là 130.000. Nếu mày đưa tiền thì tao sẽ không xử chị mày, để chị mày an toàn đưa mày về.
Vẻ mặt Diêu Phong Tử thống khổ nói:
- Anh Hắc Tử, em lấy đâu ra nhiều tiền thế mà đưa cho anh chứ.
Hắc Tử hừ mạnh một tiếng nói:
- Vậy thì đừng trách tao không khách khí nữa, chỉ có thể để chị gái mày hầu hạ anh em rồi, còn lại tiền mua thân sẽ bù vào tiền trả nợ cho mày.
Đám lưu manh xung quanh đều cười rộ lên, cảm thấy ý này không thể nào hay hơn, có con gái nhà lành để chơi, quả thực là nổi hứng lên rồi.
Trên mặt Diêu Phong Tử tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Hắc Tử, miệng ngập ngừng cầu xin nói:
- Anh Hắc Tử, cầu xin anh đừng làm gì chị em, có việc gì anh cứ trút hết vào đầu em đây được không, muốn đánh muốn giết tùy anh.
Hắc Tử vung tay lên, mấy tên lưu manh kéo Diêu Phong Tử đứng dậy, Hắc Tử nói:
- Trói nó vào rồi bịt miệng nó lại, tao muốn nó tận mắt nhìn thấy tao xử chị gái nó thế nào.
Một tên lưu manh khác tiến lên châm điếu thuốc cho Hắc Tử rồi cười nói:
- Đại ca, có Diêu Phong Tử trong tay thì hoàn toàn có thể bắt chị gái nó chủ động phục vụ đại ca, hà tất phải tự mình ra sức chứ.
Hắc Tử cười ha hả vỗ vào bả vai tên lưu manh đó nói:
- Cách hay, hôm nay mày sẽ là người thứ hai, ha ha …
Tên lưu manh này lộ ra một nụ cười vui sướng, sau đó liên tục nói:
- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca.
Hoàng Vạn Thịnh hiển nhiên là không tình nguyện vào những chỗ này, vừa bẩn lại vừa loạn, còn có bao nhiêu kẻ lang thang và những tên côn đồ nhìn chằm chằm vào bạn gái Tân Nhu của mình rồi bình phẩm đủ điều. Lại còn có bao nhiêu người huýt sáo thậm chí còn đi tới nói:
- Cô nương, tố chất cũng không tồi, bao nhiêu tiền một đêm?
Hoàng Vạn Thịnh không dám tức giận chỉ có thể kéo Diêu Tân Nhu cúi đầu đi vào Phượng Lai các.
Diêu Tân Nhu tựa như không hề nhìn thấy những tên côn đồ và những kẻ lang thang bên cạnh, mà chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đón được người em trai kia của mình về. Trong mắt người khác, em trai cô có thể là một kẻ điên cuồng, không học vấn, không nghề nghiệp, kéo bè kết phái, bắt nạt người khác, tụ tập đánh nhau, nhưng trong mắt y tá Tân Nhu thì cậu ta luôn là một người em trai hiểu chuyện của mình. Bốn năm trước, Tân Nhu học trường y, Diêu Phong Tử học lớp 8, nhưng vì cha bị sa thải, trong nhà thực sự không có tiền. Vào một buổi tối nóng nực cha mẹ họ gọi họ vào phòng, thuật lại những khó khăn cho họ nghe, sau đó rất khó khăn nói với họ, chỉ có thể để một người tiếp tục học, sau đó để họ suy nghĩ một đêm tự mình lựa chọn. Ngày hôm sau, lúc Tân Nhu quyết định tự mình bỏ học rồi thuận theo ý của cha mẹ chuẩn bị lấy một con nhà chăn heo ở nông thôn để Diêu Phong Tử tiếp tục đi học thì thấy mẹ lo lắng cầm lấy bức thư của Diêu Phong Tử để lại. Thì ra Diêu Phong Tử vì muốn để chị gái mình tiếp tục học, tự mình nửa đêm đã bỏ nhà đi, đi tới nhờ vả bạn bè, sau này thì dần dần học những thói xấu. Tân Nhu thì sau khi em trai bỏ học vẫn tiếp tục học cho xong trường y, học một cách chăm chỉ, sau đó về Bệnh viện Đông Phong ở quê nhà làm việc. Muốn chăm sóc thật tốt cho em trai mình, tuy rằng Tân Nhu thường xuyên thu dọn những tàn cuộc cho em trai mình nhưng trong lòng cô không hề có chút oán hận nào. Nếu như không phải em trai mình hi sinh thì bản thân mình e rằng đã sớm trở thành vợ người khác ở tận đâu rồi.
Hoàng Vạn Thịnh cuối cùng cũng dẫn Diêu Tân Nhu vào nhà hàng Phượng Lai cát, dưới sự dẫn dắt của tên côn đồ ở cửa cũng lên tới tầng 3, Diêu Tân Nhu cảm thấy có gì đó không ổn liền nói:
- Em trai tôi đâu?
Một tên lưu manh dẫn theo mấy người từ phòng Phượng Hoàng đi ra, cười tủm tỉm nói:
- Em trai cô đang nằm trong phòng này đây, chỉ đợi cô tới đón thôi.
Sau đó tránh đường để lại một lối đi để Diêu Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh đi vào.
Diêu Tân Nhu không nghi ngờ gì tranh thủ thời gian kéo Hoàng Vạn Thịnh vào phòng Phượng Hoàng, vừa chờ họ đi vào mấy tên côn đồ đã đóng chặt cửa lại sau đó canh giữ bên ngoài cửa phòng.
Diêu Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh nghe thấy tiếng đóng cửa trong lòng cùng hồi hộp lo lắng, dâng lên một cảm giác bất ổn.
Hoàng Vạn Thịnh cũng biết sự việc có chút không ổn nhưng quyết định đứng trước Tân Nhu ra oai, đứng ra phía trước ngạo mạn nói:
- Chúng tôi đến để đón người, người đó đang ở đâu?
Hắc Tử khinh khỉnh nhìn tên đàn ông mặt mũi sáng bóng này, khoát tay một cái, mấy tên côn đồ đi lên đè Hoàng Vạn Thịnh ra đánh tới tấp. Hoàng Vạn Thịnh vốn ăn mặc gọn gàng một lát sau đã nằm xuống đất gào thét như một con chó, Tân Nhu xông lên đẩy mấy tên côn đồ ra tức giận chỉ vào mặt Hắc Tử nói:
- Sao các ngươi lại đánh người chứ? Em trai tôi đâu?
Hắc Tử nhẹ nhàng cười nói:
- Ta trước giờ vẫn không thích những loại người đứng trước mặt ta khoác lác, bây giờ còn đánh nhẹ đấy.
Sau đó nói tiếp:
- Em trai cô à? Có phải là Diêu Phong Tử không? Được, ta cho cô gặp nó.
Sau đó y vẫy tay, một tên lưu manh giật tấm vải đỏ ở góc tường ra, Tân Nhu dần dần nhìn thấy em trai mình vỡ đầu, chảy máu, khắp người đều là vết máu đang ngồi trên một cái ghế. Trong mắt gã đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ, trong miệng còn nhét một nắm vải.
Tân Nhu chạy nhào tới chỗ em mình thì bị hai tên lưu manh chặn lại, Tân Nhu tức giận quay đầu nói với Hắc Tử:
- Sao anh lại đánh em tôi ra nông nỗi này? Nó đắc tội với anh chỗ nào chứ?
Hắc Tử đi tới đưa tay ra vuốt vào má Tân Nhu, Tân Nhu nhanh chóng tránh ra, Hắc Tử cũng không để bụng, con nhóc này sớm muộn cũng làm đồ chơi cho ta, không cần phải gấp, vì vậy cười nói:
- Không có gì, là em trai cô nợ tôi một khoản tiền viện phí, nó không chịu trả, nên chỉ có thể gọi cô tới, một là trả tiền, hai là lấy thân gán nợ.
Trong mắt Hắc Tử lộ ra vẻ mui mừng khôn xiết, nhìn chằm chằm vào những đường nét lồi lõm trên người Tân Nhu lộ ra dưới ánh đèn.
Tân Nhu lo lắng nhìn Diêu Phong Tử bị thương khắp người, rồi lại quay đầu nhìn tên Hắc Tử xấu xa nói:
- Em trai tôi nợ anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả, anh thả chúng tôi ra tôi lập tức trả anh.
- 130.000 ngàn!
Hắc Tử chậm rãi nói ra.
- 130.000 ngàn? Nhiều như vậy sao?
Tân Nhu hít một hơi nói:
- Chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Tân Nhu chỉ tưởng rằng là mấy ngàn hoặc mấy chục ngàn, nếu như vậy dù thế nào cũng phải trả giúp em trai mình, nhưng bây giờ là 130.000, cô lấy đâu ra chứ.
Mặt Diêu Phong Tử lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, muốn hét ra để Diêu Tân Nhu mặc kệ y nhưng miệng lại bị nhét chặt không thể thốt lên lời.