ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sáng sớm Sở thiên đã dậy, với tư cách vệ sĩ thì rõ ràng không thể ngủ nướng rồi. Huống chi hắn còn phải luyện công một chút. Sở Thiên xếp bằng trên giường, vận chuyển chân khí toàn thân, mặc dù hô hấp thường xuyên cảm thấy không liên tục, nhưng nội tức vẫn vận hành không ngớt, so với mấy tháng trước dường như trôi chảy hơn rất nhiều. Điều duy nhất khiến Sở Thiên cảm thấy không hiểu được là, mấy tháng này, mình vẫn không khôi phục nốt hai thành công lực. Với cao thủ như Sở Thiên mà nói, tám thành công lực cùng mười thành công lực khác nhau không thua gì chênh lệch giữa trời và đất. Sở Thiên lại vận hành chân khí hai lần, thở dài, có lẽ chờ mình gặp phải cao thủ chân chính, có lẽ công lực có thể tiếp tục đề cao, chẳng qua không biết khi đó, mình còn sống sót hay không.
Sở Thiên nhìn thời gian, rời giường làm vệ sinh xong, muốn ra cửa biệt thự hít thở chút không khí sáng sớm trong lành, vừa ra cửa liền thấy Bát Gia đang luyện Thái Cực. Lão nhìn thấy Sở Thiên nhếch miệng mỉm cười, cũng không ngừng lại. Sở Thiên xuất thần nhìn từng chiêu thức của Bát Gia, dường như cảm giác được Thái Cực vô cùng mị lực, Thái Cực quyền tá lực đả lực, chiêu pháp bốn lạng đẩy ngàn cân vừa thể hiện tính quyền thuật, vừa thể hiện tính nghệ thuật. Bát Gia luyện Thái Cực thoải mái dễ chịu, dùng nhu tăng trưởng, tự nhiên nhẹ nhàng, lỏng trầm viên mãn thích hợp, không cần dùng lực, ý cùng khí kết hợp, ở giữa cố ý và vô ý.
Sở Thiên âm thầm tán thưởng trong lòng, nhìn một hồi, Sở Thiên dứt khoát đón gió sớm, bắt đầu đùa nghịch từng chiêu từng thức theo Bát Gia. Khi mới bắt đầu cũng chỉ là khoa chân múa tay làm theo. Lúc học lần thứ hai, Sở Thiên cảm thấy có một dòng nhiệt lưu động trong toàn thân, trong đầu hoàn toàn quen thuộc các động tác võ thuận rồi, chiêu thức trên tay cũng ngày càng giống. Lần thứ ba Sở Thiên hoàn toàn vù vù xé gió, trong nhu có cương, di chuyển như nước chảy mây trôi, không ngừng không nghỉ, duỗi gập cương nhu, như lỏng nhưng không phải lỏng, không giống như người vừa luyện tập Thái Cực mà giống như cao thủ đã luyện vài chục năm.
Chú Trung đứng bên cạnh xem hơi xuất thần, mà ngay cả những thủ vệ ở cửa ra vào cũng trợn mắt há mồm. Ánh mắt Bát Gia đảo qua, gật đầu khen ngợi, chờ Sở Thiên đùa nghịch xong từ đầu tới cuối, đi qua nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu thật sự có thiên phú luyện võ, trong một lát, đơn giản mà biểu diễn Thái Cực nước chảy mây trôi, cương nhu đều có, qua một thời gian, siêng năng tập luyện, sẽ càng chặt chẽ.
Hiện giờ toàn thân Sở Thiên ấm áp, khí tức càng thêm trôi chảy, nghe Bát Gia khích lệ mình, vội vàng khiêm tốn nói:
- Bát Gia quá khen, Sở Thiên chẳng qua tùy tiện nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo, hoàn toàn không có gì đáng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bát Gia thở dài, ca ngợi từ đáy lòng:
- Tiểu huynh đệ, không phải Bát Gia khen cậu, một ngày kia, cậu nhất định có thể hô phong hoán vũ, phong vân một cõi, nếu Bát Gia có một đứa con trai như cậu, cuộc đời này không uổng…
Chú Trung hiểu ý đi tới một bước, cười nói:
- Bát gia, nếu ngài thích tiểu huynh đệ như vậy, dứt khoát nhận cậu ta làm con nuôi đi.
Mặt Bát Gia lộ ra cao hứng, ánh mắt tràn đầy chờ mong:
- Không biết tiểu huynh đệ nghĩ thế nào, có nể mặt Bát Gia hay không?
Sở Thiên cảm thấy ngạc nhiên, không biết vì sao ngay cả lai lịch của hắn Bát Gia cũng không tra rõ đã muốn nhận hắn làm con nuôi? Chẳng lẽ Thanh bang thật sự đến thời điểm cuối cùng rồi? Cho dù thế nào, Sở Thiên vẫn có vài phần thiện cảm với Bát Gia, trở thành con nuôi Bát Gia cũng không có gì xấu, chẳng qua sau khi nhận xong một triệu, về sau không tiện đòi tiền, hơn nữa, lúc này cũng không tiện phản đối, đành phải nói:
- Nếu như Bát Gia không chê, Sở Thiên tự nhiên cam tâm tình nguyện.
Sở Thiên lại xưng tên, đây cũng là biểu hiện thành ý của mình với Bát Gia, tránh cho người ta nhận mình làm con nuôi rồi, còn không biết tên mình, vậy thì quá không lễ phép. Bát Gia cùng chú Trung nhìn nhau cười. Sở Thiên, tên rất hay. Trong lòng chú Trung càng thêm bội phục Bát Gia, đơn giản khiến tiểu tử này chủ động nói ra tên của mình như thế, dùng tính tình cao ngạo của Sở Thiên, tự nhiên không phải tên giả.
Bát Gia cao hứng cười vài tiếng, tiến lên ôm vai Sở Thiên, cởi mở nói:
- Được được được, giữa trưa ta mở tiệc, lạy thần minh, chính thức nhận cậu làm con nuôi.
Sở Thiên đành phải gật đầu. Bát Gia vui mừng đi vài bước, nói với Sở Thiên:
- Cậu ngồi xuống trước, ta đi đọc kinh cảm tạ thần minh, sau đó cùng ăn điểm tâm.
Lúc Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu thức dậy đã gần giữa trưa, dậy mới phát hiện toàn bộ thế giới chung quanh cũng thay đổi. Khi hai cô tỉnh lại, Sở Thiên đã nhanh chóng trở thành anh trai của các cô, đại sảnh biệt thự đã bày đặt tượng thần cùng đàn hương, chờ thời gian vừa đến, Bát Gia sẽ chính thức nhận Sở Thiên làm con nuôi. Tiêu Niệm Nhu lập tức cao hứng, dù sao có một người anh trai, thế giới của mình sẽ nhiều yêu thương hơn, huống chi còn là anh trai tài giỏi như vậy?
Tiêu Tư Nhu thì hung hăng mắng chửi Sở Thiên trong lòng. Hai người đã trở thành anh em nuôi, về sau sao có thể ở cùng nhau một chỗ? Tiêu Tư Nhu thấy cha và em gái đi dạo ở cửa biệt thự, rút một cơ hội, tranh thủ thời gian chạy tới bên cạnh Sở Thiên đang ngủ nướng, xốc váy lên, trực tiếp giạng chân trên người Sở Thiên, sau đó dùng đầu lưỡi liếm cho hắn tỉnh lại. Sở Thiên mở to mắt, nhìn thấy tiểu ma nữ này, miễn cường nói:
- Đại tiểu thư, có thể nhã nhặn một chút hay không?
Tiêu Tư Nhu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Em gái đang gọi anh trai rời giường.
Sở Thiên biết lúc này nha đầu kia hận không thể giết mình, càng giải thích càng dễ chọc giận vị đại tiểu thư này, vì vậy dứt khoát mở miệng hỏi ngược lại:
- Đại tiểu thư bảo tôi làm sao bây giờ?
Những lời này lập tức ngăn chặn Tiêu Tư Nhu, đúng vậy, Sở Thiên có thể làm gì? Cưới mình? Tên này cái gì cũng không có, cha sẽ gả mình cho hắn sao? Mình quen hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, có thể đi theo Sở Thiên chịu khổ sao? Tiêu Tư Nhu lắc đầu, tự phủ định những đáp áp đó. Tiêu Tư Nhu lập tức nghĩ đến một khả năng, Sở Thiên trở thành anh trai mình, tạo nên khí thế mới cho Thanh bang, cơ hội mình được gả cho Sở Thiên sẽ lớn hơn nhiều, hơn nữa, chưa từng nghe nói làm em gái nuôi không thể gả cho anh trai nuôi.
Thần sắc trong mắt Tiêu Tư Nhu chậm lại, dường như nghĩ thông suốt cái gì, đi xuống khỏi người Sở Thiên, còn đặc biệt sờ phía dưới thân của Sở Thiên vừa bị mình khiêu khích đã có phản ứng, cười cười quay người ra cửa, vẫn không quên nói một câu:
- Nhanh chóng dậy tắm rửa thay quần áo, làm anh, chăng lẽ lại muốn em gái tự mình hầu hạ?
Sở Thiên nhìn Tiêu Tư Nhu rời đi, lắc lắc đầu, đứng dậy thay quần áo.
Giữa trưa, mọi người đều cao hứng ăn cơm, Bát Gia cao hứng vì mình có được con nuôi tài giỏi. Tiêu Tư Nhu cao hứng vì sau này cơ hội ở chung một chỗ với Sở Thiên nhiều hơn. Tiêu Niệm Nhu cao hứng vì có một người anh yêu thương mình. Sở Thiên cao hứng vì món ngon đầy bàn chưa từng thấy qua.

Bình luận

Truyện đang đọc