ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Lúc cách Sở Thiên vẫn còn hai mét, Sơn Bản Nghĩa Thanh khẽ lắc đầu chắp tay hướng về phía Sở Thiên nói:
- Sơn Bản Nghĩa Thanh thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục cậu thiếu niên dám đưa thân mình ra trước nguy hiểm cố ý nhường tôi một chiêu, để tôi đả thương cậu. Vì vậy mà làm cho ta kiêu căng khinh địch, dồn sức lại đánh cho ta một đòn chí mạng. Cậu bất luận về trí hay võ đều cao hơn ta một bậc, thật sự xấu hổ, dám hỏi đại danh của cậu.
Sở Thiên trong lòng khẽ cười khổ, một chiêu kia chính là ta hoàn toàn không tránh kịp, sao lại nói là dụ địch chứ? Hơn nữa không phải là Sơn Bản Nghĩa Thanh đả thông huyết mạch của ta khiến cho nội công của ta hồi phục vài phần, nếu không người bị gục ngã dưới đất chắc chắn là ta, chỉ có điều lúc này không tiện nói rõ.
Sở Thiên bình tĩnh nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Sở Thiên.
Không Vô phương trượng mỉm cười khẽ nói:
- Võ thuật giao lưu học hỏi lẫn nhau không màng tới thắng bại. Sơn Bản thí chủ không nên áy náy trong lòng, nếu như quan trọng quá chuyện thắng thua thì rất khó có thể tiến vào cảnh giới cao của võ thuật.
Cao tăng đắc đạo chính là có thể luôn bao dung với những việc khó chấp nhận hơn so với người thường, Sơn Bản Nghĩa Thanh nói năng lỗ mãng với Không Vô phương trượng. Nhưng Không Vô phương trượng không những không trách tội mà ngược lại nói cho Sơn Bản Nghĩa Thanh biết những điều tâm đắc về võ thuật, hành động này sao không khiến mọi người phục chứ?
Sơn Bản Nghĩa Thanh trầm tư một lát nhất mực cung kính nói với Không Vô phương trượng:
- Không Vô phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh quá ngu muội, vô cùng cố chấp. Sơn Bản Nghĩa Thanh sẽ về nước luôn, sau này có duyên sẽ tới bái kiến các vị đại sư tìm hiểu về Phật pháp.
Không Vô phương trượng cười nói:
- Chỉ cần trong lòng có thiện, thì khắp nơi trong thiên hạ đều có Phật pháp.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu nhất mực cung kính lui ra ngoài, lúc đi khỏi ánh mắt vẫn phức tạp nhìn Sở Thiên, trong ánh mắt đó có chút không cam tâm, cũng có sự tán thưởng từ tận đáy lòng.
Mấy người Vạn Kiếm Phong nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đi khỏi lại quay đầu lại nhìn Sở Thiên, không khỏi thầm than. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sắp chết trên bờ cát.
Sa Di đi tới đắp cho Sở Thiên một loại thuốc chữa vết thương do tự tay Không Vô phương trượng chế, rất có hiệu quả. Một lát sau Sở Thiên đã cảm thấy vết thương bắt đầu ngứa, đây là hiện tượng vết thương đã liền. Hắn không khỏi thầm than Không Vô phương trượng quả nhiên không hổ danh là xuất thân từ Thiếu Lâm, chế ra Kim Sang dược thần kỳ như vậy.
Lúc này Không Văn trụ trì chậm rãi nói với mọi người:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, chắc mọi người cũng đã mệt, buổi trưa cùng dùng bữa tại Thiên Pháp tự đi.
Sở Thiên vốn định nếm thử cơm chay tại Thiên Pháp tự nhưng nhìn Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh thấy không ổn. Hơn nữa đám người Vạn Kiếm Phong kia rất giàu có thấy những người vô danh ngồi cùng bàn với họ khó trách có sự không thoải mái. Đang nghĩ làm thế nào để từ chối Không Văn chủ trì thì Không Vô phương trượng dường như nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên bèn cười nói:
- Nếu Sở thí chủ có việc khác có thể đi xử lý trước không cần câu nệ một bữa cơm. Hôm nay Thiên Pháp tự may mắn có sự giúp đỡ của Sở thí chủ, Thiên Pháp tự luôn mở rộng cửa đón thí chủ, trà thơm của lão nạp cũng cung nghênh Sở thí chủ thưởng thức.
Trong lòng Sở Thiên chợt vui mừng, như vậy thì quá tốt, khi trong lòng có những khúc mắc có thể tìm những cao tăng đắc đạo này thì thu hoạch được không ít vì vậy hắn nói:
- Cảm ơn ý tốt của Không Văn trụ trì, bất đắc dĩ có tục sự không thể thưởng thức được cơm chay của Thiên Pháp tự thật đáng tiếc. Cũng cảm ơn sự ưu ái của Không Vô phương trượng, hôm khác có duyên nhất định sẽ tới chịu thiền cơ.
Sắc mặt mấy người Vạn Kiếm Phong dần dần giãn ra, cả buổi sáng đều là tên nhóc này tỏa sáng. Cống hiến là cống hiến nhưng nếu Sở Thiên còn ăn cơm trưa cùng với những nhà phú quý này thì quả là không tự nhiên chút nào. Vì Sở Thiên đã tự so bì thân phận và địa vị của mình với họ. Hơn nữa Sở Thiên rốt cuộc chỉ là một thiếu niên, hiện giờ nghe nói Sở Thiên sẽ đi khỏi những người còn lại đều ngang hàng nhau, trong lòng lại vui mừng hơn.
Không Kiến đại sư cười nói:
- Để lão nạp tiễn Sở thí chủ.
Không Kiến đại sư tiễn cả ba người Sở Thiên xuống dưới chân Thiên Pháp tự mới quay về. Nhìn Không Kiến Đại Sư rời đi trong lòng Sở Thiên không khỏi cảm thấy xúc động. Đúng là duyên phận, họa phúc gặp nhau, nếu như không có Không Kiến đại sư thì mình không thể vào được Đệ tam Đại Trọng Điện nghe Phật pháp rồi. Cũng không thể giúp Thiên Pháp tự đánh nhau với Sơn Bản Nghĩa Thanh, nội công của mình cũng không thể vì vô tình đánh phải mà hồi phục. Cho nên chuyện thế gian quả thực là khó lường. Ngay cả việc mình giúp Thiên Pháp tự một chuyện lớn hay Thiên Pháp tự cho mình một cơ hội cũng không thể phân biệt.
Lâm Ngọc Đình duỗi duỗi lưng nói:
- Chúng ta bị kích thích cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta đi làm gì đây?
Triệu Ngọc Khánh mỉm cười nói:
- Đương nhiên là đi nhồi đầy cái bụng đói đã. Huống chi mình vẫn còn hứa với một người là mời hắn hai bữa cơm và một chuyến du lịch Bắc Kinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên biết Triệu Ngọc Khánh nói những câu đó là muốn chấm dứt ân oán với nhau. Nếu như không nhận vị tiểu thư có tình tình nóng nảy này chỉ càng ngày càng cứng nhắc với mình, khiến Lâm Ngọc Đình ở bên cạnh khó xử vì thế cũng cười nói:
- Nếu đã có bữa cơm trưa miễn phí đương nhiên sẽ không thể bỏ qua rồi, còn việc đi du lịch Bắc Kinh thì để lại sau này tôi có cơ hội đi Bắc Kinh thì sẽ đi.
Lâm Ngọc Đình hiển nhiên rất vui vì hai người không đấu khí với nhau nữa vì vậy tay trái khoác tay Triệu Ngọc Khánh, tay trái khoác tay Sở Thiên mặt mày hớn hở nói:
- Thế này có phải tốt không, đi thôi, nghe nói gần đây có quán cơm chay Hữu Gian rất ngon, chúng ta đi tới đó phổ độ chúng sinh đi.
Nói xong cũng chẳng thèm để ý xem hai người kia có đồng ý không cô kéo hai người đi về phía trước.
Sau ba mươi phút ba người không phải ngồi ở quán Hữu Gian thưởng thức mỹ vị của gà chay, vịt chay mà là ngồi trong một quán mỳ đối mặt với ba bát mỳ chay mặt mày ủ rũ. Hôm nay là chủ nhật các quán cơm chay gần Thiên Pháp tự người ra vào tấp nập, không thể tìm được chỗ ngồi, kể cả ở quán mỳ này cũng phải đợi hơn mười phút sau mới có chỗ ngồi.
Sở Thiên thở dài một tiếng, sớm biết thế này thì đã ăn cơm trưa cùng Không Vô phương trượng rồi, bát mỳ chay trước mặt quả thật chẳng có khẩu vị chút nào, không có chút dầu nào, chỉ toàn canh suông.
Triệu Ngọc Khánh suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với Sở Thiên:
- Ta có lòng mời ngươi đi ăn ngon, tiếc rằng sự thật khó đoán, bữa ăn đầu tiên không ngờ lại kết thúc bằng bát mỳ chay, thí chủ đành thuận theo ý trời thôi.
Sở Thiên đột nhiên "hung dữ" nói:
- Buổi tối nhất định ta phải gặm heo nướng, ăn chim hầm, cắn gà quay.
Triệu Ngọc Khánh cũng "hung dữ" nói thêm một câu:
- Tại sao ngươi tinh thâm phật pháp lại không có chút từ bi của người xuất gia chút nào chứ? Ngươi phải biết rằng, thứ mà ngươi muốn ăn là ba sinh mạng đó.
Sở Thiên đột nhiên có chút yếu ớt trả lời:
- Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật ở trong lòng.
Trong lòng lại bị Triệu Ngọc Khánh nói ba tính mạng kích thích nên càng không có khẩu vị, giống như bản thân mình trở thành người ăn thịt tộc nhân vậy.
Triệu Ngọc Khánh bắt đầu vùi đầu vào ăn mỳ, chuyện buổi tối buổi tối hãy nói, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thần sắc thống khổ của tên thiếu niên cuồng này rồi, tinh thần thật thoải mái, món ăn trở nên tốt hơn hẳn.
Lâm Ngọc Đình đột nhiên nói ra một câu:
- Hay là bây giờ chúng ta đi vào nội thành ăn là được rồi.
Nghe được câu này không chỉ ăn mà đến cả Sở Thiên cũng cầm đũa lên vùi đầu vào ăn. Lúc này phải đi bộ nửa giờ xuống núi sau đó ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ để trở về nội thành, e rằng không bị mệt chết thì cũng bị đói chết, chi bằng cứ ăn bát mỳ chay trước mặt này đi.
Lâm Ngọc Đình thấy hai người không nói gì cũng vùi đầu vào ăn mỳ.
Ba người vẻn vẹn mất hai mươi phút mới ăn xong bát mỳ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, nếu như tăng nhân của Thiên Pháp tự ngày nào cũng ăn loại mỳ chay này thì họ không phải là thần cũng là thánh nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc