ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Hải Tử kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Ngọc Đình vui mừng, tung tăng như chim sẻ chạy đến bên người đó. Sở Thiên không cần nhìn cũng biết - Lâm Ngọc Thanh đã đến, bởi vì chính mình đã gọi tới.
Lâm Ngọc Thanh mang theo bốn vị kiểm sát trưởng, đằng sau còn có một đội cảnh sát vũ trang, súng ống đã lên đạn sẵn sàg. Lâm Ngọc Đình như con chim nhỏ rúc vào ngực Lâm Ngọc Thanh, miệng không ngừng gọi:
- Ba ba.
Lúc này, Lâm Ngọc Thanh thấy con gái bình an, chẳng quan tâm tới hình tượng uy nghiêm gì hết, ôm lấy Lâm Ngọc Đình:
- Con gái, không làm con sợ chứ? Bọn chúng không làm tổn thương con chứ?
Ngưu Côn thấy có người của Viện kiểm sát cùng cảnh sát vũ trang tới, trong lòng mừng rỡ, tưởng rằng Lý Tử Phong phái tới trợ giúp mình, nhưng lại nghe thấy Lâm Ngọc Đình gọi Lâm Ngọc Thanh là ba ba, run lên, chết cha chuyện này càng khó nhằn rồi, thảo nào bọn Sở Thiên lại hung hăng càn quấy như thế hóa ra có người sau chống lưng.
Lâm Ngọc Thanh cùng con gái nói vài câu, tiếp theo Lâm Ngọc Thanh liền vỗ nhè nhẹ lưng Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình biết cha muốn làm việc rồi, vì vậy buông tay đi đến bên cạnh Sở Thiên. Ngoại trừ cha mình, thì chỉ có Sở Thiên mới khiến cô có cảm giác an toàn.
Lâm Ngọc Thanh nhìn toàn cảnh, bước tới gần Hải Tử:
- Không biết vị huynh đệ này có thể hạ thủ lưu tình, mấy kẻ này liên quan tới các vụ hối lộ của không ít quan chức cấp cao, tôi cần đem chúng về phục vụ điều tra vụ án.
Hải Tử rất giỏi quan sát, biết rõ vị Kiểm sát trưởng trước mặt này không có ý nói mình, hơn nữa nghe thấy Ngọc Đình gọi ông là ba; nhìn qua Sở Thiên, thấy Sở Thiên cười gật gật đầu, biết rõ là người một nhà, vì vậy thả tuýp sắt trong tay, mang theo đám Quang Tử tới cạnh Sở Thiên. Ngưu béo thấy mình nhặt về được một mạng thoát được một kiếp vui sướng vô cùng. Lại nghe thấy cái nì hiệp trợ điều tra vụ án, cũng lơ đễnh, dùng quan hệ của mình cùng Lý Tử Phong, cho dù có ra tòa thì cũng chuyện lớn hóa nhỏ nhỏ hóa không có gì mà thôi.
Trương Đồn trưởng một thân kinh nghiệm quan trường, biết chắc mấy người này không phải của Lý Tử Phong, nếu không mình không có khả năng không biết. Nhưng gã lại xác thực cứu được Ngưu Côn, không chút hoang mang, lễ phép hỏi:
- Tôi Đồn trưởng đồn Công an Đông Khu, không biết mấy vị kiểm sát này ở nơi nào?
Lâm Ngọc Thanh đảo mắt qua Trương Đồn trưởng cùng mấy tên đang mặc y phục thường dân kia. Lâm Ngọc Thanh đã sớm đến hiện trường, nghe được không ít lời của tên Trương Đồn trưởng, thừa biết ý đồ của gã, nghe Sở Thiên nói về việc cấu kết với quan đen, trong lòng tràn ngập khinh thường, không tức giận mà tràn ngập uy nghiêm:
- Ta là Lâm Ngọc Thanh.
Lâm Ngọc Thanh! Thật sự là người có da, cây có bóng, tại thành phố này, vô luận hắc đạo bạch đạo, thậm chí bình dân dân chúng hầu như không có mấy người không biết cái tên này: 'Thiết mặt Bao Công' Lâm Ngọc Thanh. Ông đại biểu cho công bình công chính, không sợ cường quyền. Ông quét sạch lũ công chức sâu mọt, thanh trừ những kẻ tự xưng là công bộc của dân lại bại hoại, đè đầu cưỡi cổ nhân dân. Đối với ông có hai dạng người: loại thứ nhất vô cùng kính nể tính cách cương trực, liêm chính; loại thứ hai thì sợ hắn như cọp. Đám Trương Đồn trưởng thuộc về loại thứ hai.
Trương Đồn trưởng trầm mặc, ánh mắt hoảng sợ hơn so với khi đối mặt với đám Hải Tử gấp mấy lần. Đám Hải Tử cho dù lợi hại lại tàn nhẫn, cùng lắm là giết chết bọn hắn ở đây. Nhưng nếu Lâm Ngọc Thanh nhúng tay vào, đem Ngưu Côn cùng mình mang đi thẩm tra, không chỉ có mình chức vị khó giữ, một nhóm kẻ có lợi ích đằng sau cũng có thể bị lôi ra. Như vậy, không chỉ có chính mình mất mạng, thậm chí thân bại danh liệt, liên lụy gia nhân. Trương Đồn trưởng hối hận vì hôm nay tới đây, bỗng dưng mà ảnh hưởng tiền đồ về sau, xem ra ngày sau nhậu nhẹt, thư giãn hết rồi.
Ngưu Côn cũng hiểu đạo lý này. Nếu như những người khác mời hắn đi hiệp trợ điều tra vụ án, gã chỉ cần cười cười mà qua, không thèm để ý chút nào, nhưng là Lâm Ngọc Thanh điều tra, với uy tín của ông, lần này án tử khó thoát. Bản thân chiêu binh mãi mã mấy tên trọng phạm trong tù, nếu như không có nhân viên chính phủ hỗ trợ, sẽ chẳng có ai tin. Nếu Lâm Ngọc Thanh điều tra ra, không biết phải chết bao nhiêu quan lớn quý nhân. Huống chi chính mình vừa rồi đắc ý, muốn tìm đường sống nói ra lão đại của mình là Cục trưởng, lần này không khéo Lý Tử Phong cũng sợ khó đào thoát. Dù cho chính mình bây giờ chưa chết, với tính cách của Lý Tử Phong, vì lý do an toàn, đem bọn hắn diệt khẩu, người nhà theo đó mà liên lụy. Ngưu Côn toát mồ hôi lạnh, gã thậm chí hối hận mình tại sao bị không bị Hải Tử một đạn bắn chết.
Lâm Ngọc Thanh nhìn các loại sắc mặt, lại thấy Sở Thiên vẫn bình tĩnh tự nhiên, rất tán thưởng, đi tới:
- Sở Thiên, lần này sợ rằng các ngươi cũng phải về để lấy lời khai.
Sở Thiên gật đầu, lo lắng:
- Chú Thanh, lần này đoán chừng sẽ kéo ra không ít nhân vật quyền thế, chú nên ra tay có chừng mực chút miễn cho gặp chuyện chó cùng giứt giậu, gây khó dễ với chú.
Lâm Ngọc Đình bên cạnh nghe thấy lòng rất hoảng hốt, nhìn Lâm Ngọc Thanh, ánh mắt đồng tình với Sở Thiên..
Lâm Ngọc Thanh kiên quyết lắc đầu:
- Ta là kiểm sát trưởng, đại biểu cho cơ quan công chính quốc gia, đối với lũ quan đen, luôn căm thù đến tận xương tủy. Nếu như vì sợ bọn họ trả thù mà có cái nên làm, có việc không nên làm, ta thật phải xin lỗi bộ đồng phục trên mình rồi. Vụ án lần này, ta nhất định truy xét đến ngọn nguồn, dù là cho máu chảy ta cũng không hối tiếc.
Lâm Ngọc Thanh lời nói hùng hồn, hào khí vân thiên, làm cho tất cả mọi người rung động. Sở Thiên vui mừng, quốc gia còn có họ, cho nên có thể cho những người đang đau khổ vì công lý một chút ánh sáng của hi vọng.
Lâm Ngọc Thanh phất tay, cảnh sát vũ trang bắt đầu đưa mọi người lên xe.
Đột nhiên, Trương Đồn trưởng vốn hết sức chợt bộc phát ra lực lượng cùng tốc độ khó tin cướp súng của một cảnh sát tháo chốt an toàn, chĩa súng về Lâm Ngọc Thanh hét lớn:
- Lâm Kiểm sát trưởng, tôi nghe nhiều về uy danh của ông, cũng kính trọng cách làm người của ông. Thế nhưng, tôi không thể đi cùng ông. Tôi bây giờ giết chết người, dù cho tôi bị vô số súng đạn bắn chết, cũng không hối hận, chết một người cứu trăm người. Người nhà của tôi cũng sẽ được chiếu cố, nếu như tôi đi cùng ông, tôi không biết trải qua bao nhiêu thời gian đau khổ, tôi không khai cũng chẳng ai tin, bọn chúng cũng sẽ giết.
Trương Đồn trưởng nắm chặt súng, nhưng tay gã vẫn không tự chủ được run lên; dù vậy, khoảng cách gần như thế bắn cũng sẽ trúng Lâm Ngọc Thanh. Mấy vị kiểm sát cùng cảnh sát vũ trang nhao nhao hét to:
- Bỏ súng xuống, nếu không sẽ chết.
Lúc này Lâm Ngọc Thanh mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn Trương Đồn trưởng, nói từng chữ:
- Có bản lĩnh thì cứ nổ sung. Anh có thể bắn chết ta, nhưng anh giết không chết pháp luật, anh cùng người phía sau màn sẽ phải chịu trừng phạt.
Trương Đồn trưởng điên cuồng cười một tiếng:
- Tiền tài, nhân tình, quan hệ không có khả năng lung lạc ông, nhưng cũng không phải là không thể không lung lạc được người khác, chỉ cần giải quyết xong ông, một nhóm lớn sẽ mang ơn ta, ta chết có giá trị.
Trương Đồn trưởng không phải hồ đồ, ai cũng hiểu hắn nói không sai chỉ có Lâm Ngọc Thanh thiết diện vô tư mới không khuất phục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Ngọc Thanh hừ một tiếng:
- Một đám chuột nhắt nói mãi không tỉnh.
Trương Đồn trưởng trợn trừng, ánh mắt bắn ra vẻ thấy chết không sờn, ngón tay bóp mạnh cò súng, viên đạn bắn ra.
Tất cả mọi người ngây dại.
Hải Tử cùng Quang Tử mấy người tuy ra tay ngoan độc, nhưng đối mặt với tình huống này, cũng không biết làm thế nào, thân pháp nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng viên đạn, vì vậy không thể làm gì khác, hi vọng kỳ tích xuất hiện, mới có thể cứu được tính mạng của Lâm Ngọc Thanh.
Ngay lúc Trương Đồn trưởng bóp cò , trong tay Sở Thiên bắn ra hai đạo ánh sáng, không thua gì tốc độ viên đạn, mọi người kinh ngạc vô cùng.Phanh một tiếng, sau đó lại một âm thanh A..., mọi người cho rằng Lâm Ngọc Thanh trúng đạn, nhanh chóng nhìn Lâm Ngọc Thanh, lại thấy Lâm Ngọc Thanh lông tóc không tổn hại, vẫn uy nghiêm đứng tại đó, ngay cả tránh cũng không tránh, định lực thật là kinh người, Lâm Ngọc Đình bất chấp tất cả , chạy lên ôm lấy lấy Lâm Ngọc Thanh, nhạt nhòa nước mắt nhìn cha. Lâm Ngọc Thanh cười cười, tỏ vẻ cha không sao cả.
Lâm Ngọc Thanh không sao cả. Lúc này, tất cả mọi người mới chú ý tới Trương Đồn trưởng, thấy hắn cổ tay cầm súng bị dính một đồng tiền xu, còn đầu đạn cũng dính một đồng nằm dưới mặt đất, kẻ đần cũng biết Sở Thiên đã dùng hai đồng tiền xu cứu được Lâm Ngọc Thanh. Vô cùng khiếp sợ, công lực Sở Thiên cao tới bực này, một người mười tám tuổi lại có thân thủ kinh khủng như thế, không biết phải khổ luyện bao lâu mới thành?
Hải Tử hơi hổ thẹn, cùng Sở Thiên đối mặt hai lần rồi, cho rằng Sở Thiên rất có tình người, là người tốt đáng để kết giao bằng hữu, không nghĩ tới Sở Thiên thân thủ cũng cực kỳ hung hãn, chính mình có chút múa rìu qua mắt thợ rồi. Đám Quang Tử giật mình, bắt đầu thấy một người lâm trận không loạn, bình tĩnh tự nhiên so với người thường khí chất cao hơn chút thôi, không ngờ thân thủ kinh khủng như thế làm cho người ta sợ hãi không thôi. Đối với đám Quang Tử luôn luôn tự tin, tự biết đêm nay một đối một, mình kém quá xa.
Sở Thiên cũng giật mình, vừa rồi dưới tình thế bức bách mà bắn ra hai đồng tiền xu, không tưởng là thành công ngăn cản viên đạn; hơn nữa công lực xem ra cũng đã khôi phục được hai thành. Hằng ngày kiên trì luyện công, cùng với lâm trận đột phá kết quả không tệ. Sở Thiên rất cao hứng, tiếp tục như vậy, chưa đầy một năm có lẽ sẽ khôi phục công lực hoàn toàn.
Cảnh sát vũ trang lúc này xông lên đấm đá tên Trương Đồn trưởng một trận. Trước mặt bọn họ dám vũ đao lộng thương, khẩu khí này làm sao có thể nhịn xuống? Bởi vậy, cảnh sát vũ trang hạ thủ rất nặng. Nếu không phải Lâm Ngọc Thanh còn cần Trương Đồn trưởng hiệp trợ phá án, chỉ sợ đã bị đánh chết. Dù cho như vậy, Trương Đồn trưởng mặt mũi tràn đầy máu tươi, hoàn toàn mất hết uy nghiêm ngày xưa.

Bình luận

Truyện đang đọc