ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Hoắc Tông nhìn xung quanh thấy mọi người đã tản đi rồi, trên đường chỉ còn người bị thương đang rên rỉ, anh thu dọn những chai Whiskey lại rồi đi đến chỗ người bị thương và đỡ người đó vào bên lề đường. Thấy vậy Tô Dung Dung cũng tiến đến giúp đỡ một tay, Liễu Yên ban đầu thì hơi chần chừ nhưng sau cũng đi theo, đám người Thẩm Thiên Thiên thì vẫn nấp bên chiếc ghế đệm dày.

Sau khi đặt người bị thương vào một vị trí thật thoải mái, Hoắc Tông liền đi về phía cửa, anh ta không muốn bị đám phóng viên lao đến chụp hình. Đến lúc đó trong sự đàm tiếu của thiên hạ, trên các mặt báo và tạp chí lại hết lời ca ngợi sự suy sút của Hoắc gia. Điều này sẽ gây tổn hại rất lớn đến thanh danh của Hoắc gia và cũng khiến cho anh càng buồn hơn trong những ngày ở cùng họ.

Cuộc chiến đã hạ màn, những người nấp bên chiếc ghế ghồi như Lâm Kiêm cuối cùng cũng chịu đứng lên nhưng vẫn không dám tiến về phía sân khấu, suy cho cùng thì những tên sát thủ bị trúng độc mà chết thật sự rất bi thảm. Lúc này, các nhân viên bảo vệ cũng đang nườm nượp đi tới, một nhóm thì đỡ những người bị thương do bị đâm, một nhóm khác thì đi lên để kiểm tra tên sát thủ đã chết.

Gần như vào cùng thời điểm đó, có một thanh niên Ấn Độ từ đằng sau khán đài đi vòng ra, đó là người đi theo Mạt Nhĩ Vô Mang, nhìn thấy tên sát thủ trên võ đài anh ta kẽ nhíu mày rồi đi đến bên cạnh chủ nhân của mình, sau vài lời hỏi thăm ân cần bằng tiếng Ân Độ cổ thì sự thanh thư trên khuôn mặt anh ta mất đi để lộ vẻ chờ đợi đầy oán trách, giọng nói ngon ngọt không còn, cảm xúc vui vẻ càng ít dần.

Mạt Nhĩ Vô Mang im lặng vỗ vai anh ta bày tỏ sự trấn an. Sau đó tiện tay rút ra một tấm danh thiếp trong túi một cách trịnh trọng và thành khẩn đặt trong tay Sở Thiên rồi chậm rãi nói:

- Tôi không phải là bá Nha, nhưng anh là gống như chiếc đàn, một ngày nào đó tâm trạng cảm thấy buồn bực thì hãy đến tìm tôi.

Tấm danh thiếp này được làm bằng vàng ròng, trị giá hai nghìn đô la Mỹ, trên thế giới không có quá mười cái. Tuy nhiên ý nghĩa thực sự không nằm ở việc nó đắt mà vì chủ nhân cũng như thân phận của nó, người có thể nhận nó từ tay Mạt Nhĩ Vô Mang thì đều là người đáng được coi trọng. Anh ta đã coi trọng ai thì dù người đó có thân phận thấp hèn đến mấy cũng đều trở nên cao quý, đáng trân trọng.

Sở Thiên trịnh trọng bỏ chiếc danh thiếp vào trong túi áo mình, rồi lập tức quay lưng bước về phía cửa lớn, các cô Tô Dung Dung cũng vội vàng đi theo. Hoắc tông vốn dĩ đã rời khỏi nhưng đột nhiên quay lại, thấy đám Sở Thiên đi ra phía ngoài, anh ta cười một cách đau khổ nói:

- Đi phía sau khán đài đi, phía trước ồn ào quá. Rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn vào hai cửa ra.

Nghĩ đến những ánh mắt tò mò của nhiều người, đám người Sở Thiên liền thấy rùng mình. Đây chẳng khác nào như mấy con khỉ loại ba sao trong vườn bách thú. Nghĩ vậy họ liền quay lại phía cửa sau của khán đài để đi ra ngoài bất chấp sự ngăn cản của các nhân viên bảo vệ. Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, nhân viên bảo vệ nói:

- Đường thông từ khán đài sau để dành cho các đoàn xe đi, các anh phải đi ra từ cửa chính.

Thẩm Thiến Thiến nghe được các đoàn xe từ phía sau khán đài rời đi, gương mặt lấp tức trở nên hưng phấn, bất chấp tất cả chạy về phía sau khán đài. Nhân viên bảo vệ muốn đuổi theo chặn cô ta lại, Lâm Kiêm đã hai tay chống nạnh, chỉ vào nhân viên bảo vệ mắng:

- Ngăn cái gì? Có biết cô ấy là ai không hả?

- Là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia, biết chưa?

Nhân viên bảo vệ đứng lặng người không phải vì bị dọa bởi thân phận quyền quý mà vì thái độ và sự hống hách của Lâm Kiêm. Trong lúc anh ta vẫn đang đờ người ra thì đám người của Sở Thiên đã đi qua trước mặt, trực tiếp đi ra theo lối sau khán đài. Khoảnh khắc đó, nhân viên bảo vệ hoảng hốt sực tỉnh nhưng đã không còn bóng dáng ai ở đó nữa.

Đi bằng lối đi sau hậu trường thì không nhìn thấy bất kỳ một đoàn xe nào.

Rời đi được vài mét, Thẩm Thiến Thiến ảo não nhìn bốn phía. Quả nhiên không nhìn thấy đoàn xe nào. Sở Thiên khẽ thở dài, ôm Tô Dung Dung đi về hướng thang máy. Lâm Kiêm cũng tiến lên phía trước kéo cô thiêm kim tiểu thư này quay lại.

Thang máy chầm chậm xuống đến nơi. Đây là chiếc thang máy duy nhất có thể xuống được tầng hầm của bãi đỗ xe. Mấy cô Lâm Kiêm phải vòng qua đám người đang vây quanh quảng trường để ra lấy xe và cũng chỉ có thể qua nơi này mới có thể đi ra ngoài. Trong khi Thẩm Thiến Thiến vẫn chưa từ bỏ mọi hy vogj, chuông thang máy đột nhiên kêu lên rồi dừng trước mặt mọi người, cánh cửa từ từ mở ra.

Lúc Sở Thiên đang đợi những mọi người bước vào thang máy thì phía bên trái bỗng vang lên một âm thanh lớn, tiếng bước chân rộn ràng, hai mươi mấy người đang đi nhanh đến gần chỗ thang máy, bốn năm tên vệ sĩ lực lưỡng đeo tai nghe bao vây lấy hội Sở Thiên và đứng chắn ở hai bên thang máy, miệng vẫn còn hống hách hô to:

- Tránh ra. Tránh ra.

Sở Thiên mặt biến sắc nhưng cũng không lập tức làm theo, có mười mấy tên vệ sĩ đeo kính râm đứng bảo vệ phía bên dưới, chậm rãi hướng về phía thang máy. Ánh mắt sắc của Thẩm Thiến Thiến như hút hết luồng khí lạnh, Cả người nổi máu khùng điên như gà bị cắt tiết chạy theo hướng bọn họ. Không đếm xỉa đến Lâm Phi đang lôi kéo mà chạy tới, thậm chí còn hét lên một cách hứng thú:

- Ti Cơ? Ti Cơ?

Hiển nhiên năm thanh niên trẻ tuổi đeo kính chính là thành viên Ti Cơ. Khi thấy hành động của Thẩm Thiến Thiến bọn họ đều thể hiện sự cười đùa, những tên vệ sĩ thì không ngại ngần đẩy Thẩm Thiến sang một bên, biến cô trở thành người qua đường vô danh. Mà Hoắc Tông nhìn thấy nhiều người như vậy thì biến mất không tăm tích.

Thẩm Thiến Thiến bị vệ sĩ thiếu chút nữa đẩy ngã xuống đất. Tuy cô đối với thành viên nhóm Ti Cơ vô cùng sùng bái, nhưng thân thể thiên kim tiểu thư bị đối đãi thô bạo như vậy, trên mặt tự nhiên toát ra vẻ không hài lòng. Lập tức nhìn thấy mấy thần tượng đang tươi cười, lại cảm thấy không trung rực rở trở lại, vội lấy di động Nokia ra chụp liên tiếp.

Thủ lĩnh Ti Cơ dường như không quá mong muốn thành viên bị Thẩm Thiến Thiến dễ dàng chụp ảnh như thế, khuôn mặt đang cười đột nhiên dừng lại đồng thời ho khan vài tiếng. Người đại diện bên cạnh lập tức hiểu ý dẫn hai vệ sĩ đi lên. Không nói hai lời đoạt lại di động của Thẩm Thiến Thiến, vừa ấn nút xóa ảnh chụp vừa kiêu ngạo gào thét:

- Ai cho cô chụp? Ai cho cô chụp?

Thẩm Thiến Thiên sinh ra vài phần lo lắng, ngoại trừ việc không chiếm được ảnh chụp của thần tượng, chủ yếu hơn là tấm ảnh cô chụp cùng mẹ, đây là ảnh lưu niệm thời gian hai người du ngoạn ở Natividade nước Pháp. Tuy cô không tính là cô gái đầy hứa hẹn của Thẩm gia, tương lai dùng thành tốt tốt báo đáp gia tộc, nhưng tình cảm với bề trên vẫn tương đối nồng hậu.

Cho nên thấy hồ cơ bị người đại diện điên cuồng xóa mất, còn cả mấy người vệ sĩ đứng ngang trước mắt mình. Thân kiều nhục phí không quan tâm tấn công vào bức tường người, thậm chí còn khóc hô rồi xông lên đoạt lấy điện thoại di động của mình:

- Đừng có xóa ảnh, đừng có xóa, đấy là ảnh tôi chụp với mẹ.

Người đại diện Ti Cơ hừ mạnh một tiếng, nhìn vào toàn bộ những bức ảnh đang được xóa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài di chuyển vài bước, giống như mị ảnh vượt qua hai gã vệ sĩ khôi ngô. Trong nháy mắt đi tới bên cạnh người đại diện, lấy thế sét đánh không kịp bịt lại đoạt lại di động, cũng làm ngừng lại quá trình xóa bỏ.

Người đại diện và vệ sĩ như gặp quỷ, sửng sốt đứng một chỗ. Ngay cả những thành viên Ti Cơ bên cạnh quan sát cũng hơi hơi ngơ ngẩn. Không thể tưởng tượng được tốc độ của Sở Thiên nhanh đến vậy. Vừa muốn ám chỉ cho người đại diện cần phải đoạt lại điện thoại di động và xóa ảnh. Từ hai bên vang lên tiếng bước chân khiến người ta chú ý.

Sở Thiên thừa dịp này vọt ra, trả lại di động cho Thẩm Thiến Thiên buồn rầu phức tạp. Sắc mặt người địa diện biến hóa hết sức, hai bên lối đi lại tuôn ra vô số thiếu nam thiếu nữ, điên cuồng hướng về phía thành viên Ti Cơ, miệng còn tâm thần hô:

- Ti Cơ, Ti Cơ, em yêu anh!

Sáu bảy vệ sĩ lập tức chia làm hai bên tạo thành bức tường ngăn trở, còn thô bảo đẩy bọn Sở Thiên ra khỏi phạm vi cảnh giới. Fan hâm mộ Ti Cơ rất nhanh vọt tới bức tường người nhưng bị vệ sĩ cản lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể vươn tay về phía thần tượng mà múa may, thét chói tai. Chờ mong được thần tượng sủng hạnh vài cái.

Thành viên Ti Cơ tự nhiên nhìn quen những trường hợp như này rồi, từ biểu tình đùa cợt của bọn họ có thể biết đã có kinh nghiệm ứng phó phong phú. Người đứng đầu lộ ra nụ cười đẹp trai vài phần phong độ, nháy mắt ra dấu với thành viên phía sau, vì thế mười mấy người treo lên bộ mặt mỉm cười bố thí bắt tay cùng đám fans hâm mộ

Hành động này lập tức khiến đám fans hâm mộ không ngừng được mà thét lên chói tai, có chút xúc động cảm kích lệ rơi đầy mặt, thâm chí có người còn sinh ra co quắp. Với sự mạnh mẽ và rỗi rãi của của những người trẻ tuổi thế hệ mới, tác dụng của thần tượng qua công ty thương mại cnàg trở nên phóng đại.

Ánh mắt Thẩm Thiến Thiến nhìn thần tượng nhưng khóe mắt rõ ràng có vẻ thất vọng, có nhiều thứ yêu đến sâu hận đến càng sâu. Điện thoại tuy được Sở Thiên đoạt lại, nhưng hơn nửa ảnh chụp bên trong đều bị xóa bỏ, hơn nữa liên tục những hành vi thô lỗ của bọn họ làm tổn thương cô. Vì sao hoàn toàn trái lại với tưởng tượng của cô?

Sở Thiên không khỏi có cảm giác buồn bã, những người bạn đồng lứa với mình tột cùng là đang làm những gì? Xã hội đến tột cùng mang đến ảnh hưởng gì? Ngay cả Sa tiên sinh ở Tam Giác Vàng đều có thể thành lập học viện Sa Khát để có hướng đi tương lai cho quân Sa gia. Vì sao Thiên Triều to lớn lại có vẻ mệt mỏi thiếu sức sống như này?

Nếu. Nếu đời sau của mình chỉ biết nhóm máu của minh tinh mà không biết Lão Tam Khổng, nếu như vậy hắn nguyện để mình hôn mê! Ý niệm trong đầu đến đây lập tức ngừng lại.

Bởi vì Tô Dung Dung đang dắt tay hắn than nhẹ

- Sở Thiên, chúng ta đi cửa trước ra ngoài đi, em chịu không nổi sự điên cuồng của bọn họ.

Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung, giữa lông mày hiện lên khí phách và sự kiên nghị, thản nhiên nói:

- Thang máy là chúng ta đợi trước, đương nhiên nên vào rồi.

Tô Dung Dung biết tính cách của Sở Thiên, hơi cười khẽ không nói gì.

Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung đi tới bức tường người, không chút khách khí gạt đám fans hâm mộ ra, áp lực cảm xúc của hắn đổ lên lực đạo của cánh tay, cho nên nhóm fans hâm mộ bị gạt ra hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm người thanh niên hống hách này.

Không quá vài mét liền đi tới bức tường người do vệ sĩ xây lên. Một thành viên Ti Cơ nhìn thấy dáng vẻ chim sa cá lặn của Tô Dung Dung, trong mắt tỏa sáng nhìn cô, cứ tưởng rằng Tô Dung Dung nhất định sẽ thét lên chói tai. Ai ngờ, Sở Thiên không chút nhẹ nhàng dùng cánh tay trắng nõn gỡ tay bọn chúng ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hai gã vệ sĩ khôi ngô bị làm cho nhục nhã, lớn tiếng phát đẩy Sở Thiên ra khỏi cửa, dường như muốn mượn cơ hội giáo huấn hắn. Dù sao cơn giận bị cướp đoạt vừa rồi còn chưa được đánh tan, Sở Thiên nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, phất tay quạt vào mặt hai gã vệ sĩ.

Ba~ Ba~!

Hai tiếng lanh lảnh vang lên, vệ sĩ bị xung lượng lớn làm ngã văng ra ngoài kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu này lập tức khiến thành viên Ti Cơ yên tĩnh trở lại, cũng khiến cho đám fans hâm mộ đang điên cuồng trở nên im lặng. Ngay cả Tống Minh và Thẩm Thiến Thiến cũng kinh ngạc nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ người này thật sự làm ra chuyện kinh người.

Tuy nhiên, Lâm Kiêm sớm đã lĩnh gião qua thủ đoạn và hống hách của Sở Thiên, đương nhiên cũng biết hắn lấy kiêu ngạo làm tiền vốn nên không có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn lộ ra chút hưng phấn. Đêm nay mặc dù không được nghe buổi hòa nhạc, nhưng liên tục được xem biểu diễn thật sự quá đủ rồi.

Mà Liễu Yên lại nhẹ nhàng than:

- Người này, như tư quỵ hỗ!

Bình luận

Truyện đang đọc