Sa Thành thở dài một hơi, sờ sờ cái đầu hói của mình, hung hăng mắng:
- Sở Thiên tên tiểu tử khốn nạn này không biết muốn giở trò gì? Lại muốn điều bộ đội của ta đi tới Thị trấn Thiên Tinh để đổi quân, may mà Quốc Minh Đảng và Trú quân đã đánh nhau rồi nếu không còn tưởng hắn muốn làm suy yếu thực lực của Sa Thành ta.
Nặc Đính vứt cho Sa Thành một điếu xì gà to, cười cười nói:
- Tướng quân đừng tức giận, lũ tôm tép đó sẽ nhanh chóng đi đời thôi, theo như em thấy, hắn cũng muốn giày vò các anh, không muốn để cho các anh sống nhàn hạ, anh không cần phải để ý, dù sao cũng không cần anh đích thân ra tiền tuyến trấn thủ.
Sa Thành lấy ra cái bật lửa tinh xảo, thành thục châm xì gà, sau đó cực kì ngây ngất hút, nhả ra hai ngụm khói mới chầm chậm nói:
- Cái này cũng đúng, huống hồ qua ngày hôm nay, tất cả đều là của Sa Thành tôi rồi, tôi không cần phải tính toán nhiều, ha ha ha.
Nói đến đây, Sa Thành búng tàn thuốc, ngoảnh đầu nhìn Nặc Đính, nhỏ giọng nói:
- Nặc Đính, hành động tối nay đã sắp xếp xong chưa? Tôi vừa hưng phấn vừa căng thẳng, cậu đừng cười tôi, Sa Thành tôi mặc dù là người hữu dũng vô mưu nhưng cũng biết sự việc đêm nay nguy hiểm cực lớn, một chút không cẩn thận thì coi như hết.
Thiên Kiều từ phía sau bước lên, nười nhẹ nói:
- Tướng quân nghĩ nhiều rồi, Thiên Kiều làm việc ông cứ yên tâm, nếu như đêm nay thật sự thất bại, Tướng quân cùng lắm là bị giam vào nhà lao hoặc là giam lỏng, còn chúng tôi sẽ bị chặt đầu, vì thế vẫn là chúng tôi có nguy hiểm lớn nhất.
Lời này có lý, hơn nữa mục đích chính là chứng tỏ cho bọn họ thấy phần tử Đột Đột làm việc thận trọng, điều này khiến cho sa Thành vô cùng yên tâm, trong lòng ông ta đương nhiên biết rõ binh biến thất bại sẽ tạo thành cục diện thế nào, bản thân ông ta hai bàn tay trắng nhưng không mất mạng, nếu thành công thì danh lợi gấp đôi, có đường sống mới có thể khiến ông ta đem toàn bộ tài sản ra đặt cược.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
Thiên Kiều đích thân đi đến cửa, sau khi nhìn thấy là Ám Hồng mới mở ra ba lớp cửa.
Ám Hồng gật đầu với Thiên Kiều, sau đó tiêu sái bước đến bên cạnh Nặc Đỉnh, đưa toàn bộ tài liệu cho ông ta, cung kính nói:
- Đại ca, đây là địa điểm hành động và bản đồ xung quanh đó, ngoài ra, nhân thủ đều đã điều phối tốt rồi, đang ở dưới lầu nghỉ ngơi dưỡng sức, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Nặc Đính dụi điếu xì gà vào hộp gạt tàn, khuôn mặt rung rung, cười ha ha:
- Tốt, theo kế hoạch mà làm, không biết Tướng quân còn có gì muốn bổ sung không?
Sa Thành mỉm cười, khoát khoát tay nói:
- Kế hoạch của Thiên Kiều đã rất tỉ mỉ cẩn thận rồi, tôi không vẽ rắn thêm chân nữa, tiệc chúc mừng đêm nay, các bậc quan trên đều được mời đến tham dự, số người lên tới gần năm mươi người, lại cộng thêm lính gác phòng vệ gần một trăm người, bọn họ chính là do tôi sắp xếp, tôi sẽ dẫn tám trăm binh sĩ bao vây bọn họ.
Trong mắt Thiên Kiều cũng hiện nụ cười lãnh khốc như dao, ngữ khí bao hàm sự hưng phấn:
- Trước khi Tướng quân Sa bao vây, tôi sẽ khống chế Sa Cầm Tú và Sở Thiên, thậm chí là giết chết bọn chúng, khiến cho mọi người ở tiệc chúc mừng như rắn mất đầu, thuận lợi cho Tướng quân lợi dụng uy nghiêm khống chế tướng sĩ, bức họ đi vào khuôn khổ.
Sa Thành gật gật đầu, vỗ thật mạnh vào đầu.
Nặc Đính châm thêm một điếu xì gà, quay đầu nhìn Ám Hồng, cười nói:
- Ám Hồng, em mang ba mươi tinh anh của Đột Đột, khống chế Trương Tiêu Tuyền ở biệt thự Vạn Thái, nhưng nhất quyết không được giết chết ông ta, dù sao chức vị Tướng quân Sa vẫn không thể thiếu sự ủng hộ của vị nguyên lão này, giam lỏng ông ta là được rồi.
Ám Hồng gật gật đầu, ba mươi tinh anh đủ để giải quyết vệ sĩ của Trương Tiêu Tuyền.
Nặc Đính ngay lập tức cười âm hiểm, đem điếu xì gà đưa đến bên miệng, nói với Sa Thành:
- Tướng quân Sa, em sẽ đích thân lãnh đạo bảy mươi tinh anh của Đột Đột, đi đến biệt thự Thiên Trì giải quyết vệ sĩ tùy tùng của Sa tiên sinh, sau đó khống chế ông ta, vì vậy anh cứ yên tâm đi làm, cho dù thế nào bọn em cũng có con bài có thể đánh là Sa tiên sinh.
Khống chế Sa Khôn, binh biến có bất ngờ, cũng có thể bảo mệnh.
Sa Thành trầm mặc chốc lát, hít mạnh xì gà, ngọn lửa đỏ đến kinh người, thật lâu sau mới mở miệng:
- Ông em, trước khi việc thành ngàn vạn lần không được làm thương tổn đến đại ca của ta, nếu không thì hơn hai nghìn binh sẽ lập tức tạo phản, đó đều là những cô nhi do ông ta tận tâm chăm sóc trưởng thành, tình cảm vô cùng sâu sắc, lại thêm nhiều năm bị Sa Cầm Tú tẩy não, có khúc mắc với tôi.
- Tôi không muốn vị trí ngồi chưa vững vàng lại phải tiếp nhận quá nhiều phiền toái, vì thế tôi muốn khi tấn công biệt thự Thiên Trì tốt nhất là khêng nên dùng súng, tránh cho việc Cận Vệ quân ở vùng xung quanh nghe thấy tiếng súng sẽ đến cứu viện, đén lúc đó, toàn bộ phòng khu Sa gia sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, chúng ta sẽ không chiếm được gì cả.
Nặc Đính trịnh trọng gật đầu, không chút do dự nào đáp lại:
- Tướng quân Sa yên tâm, đám tinh anh của chúng tôi đều là cao thủ, giải quyết vệ sĩ căn bản không cần dùng súng, vì như thế sẽ gây chú ý tới Cận Vệ quân, hơn nữa em sẽ đích thân chỉ huy đợt tập kích biệt thự Thiên Trì, anh cứ yên tâm.
Sa Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra hai bản tài liệu, đưa cho Nặc Đính:
- Ông em, nói thật, đại ca tôi là người thận trọng, vì vậy bên cạnh ông ta có những vệ sĩ cao thủ mà ngay cả tôi cũng không biết, biệt thự Thiên Trì có bao nhiêu binh lực tôi càng không biết, may mà tôi đã sắp xếp vài quân cờ, biết rõ bố trí của biệt thự.
Nặc Đính mở tài liệu ra nhìn một lát, không tự chủ được mà thầm kinh ngạc, hỏi:
- Lính gác ngầm liên hoàn lên tới hơn năm mươi người, binh lực ở biệt thự Thiên Trì gần một trăm người, theo tài liệu mà chúng ta cầm chênh lệch quá lớn, xem ra vẫn là em xem nhẹ Sa tiên sinh rồi, còn tưởng rằng toàn bộ vệ sĩ cộng lại chưa đến mười người.
Sa Thành nhẹ nhàng thở dài, có chút cô đơn nói:
- Đúng vậy, vì vậy mọi người ngàn vạn lần không thể sơ hở.
Khối thị trên mặt Nặc Đính lại lay động, cười an ủi Sa Thành:
- Tướng quân Sa thật là thần thông quảng đại, ngay cả tư liệu tuyệt mật của Sa tiên sinh cũng có thể lấy được. Anh yên tâm, có tư liệu này, tỉ lệ thắng của chúng ta càng lớn, có thể thần không biết quỷ không hay diệt trừ những vệ sĩ ở biệt thự Thiên Trì.
- Đợi đến khi việc của chúng ta thành.
Nặc Đỉnh bắt đầu viễn tưởng ra tương lai, gạt tàn thuốc, hăng say nói:
- Chúng ta muốn làm gì thì làm nấy.
Khóe miệng Sa Thành lộ ra nụ cười, bưng chén trà lên chầm chậm uống, trong mắt hiện lên sát khí, trong lòng suy nghĩ chuyện sau khi sự việc thành công nên lấy cớ gì trừ khử gọn gàng bọn Nặc Đính, nếu không sau này nhất định sẽ bị chúng uy hiếp, điều này ông ta không dễ dàng khoan nhượng, cũng không dám tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Một giờ trưa, tại bộ chỉ huy Thị trấn Văn Tinh.
Sư trưởng Hoàng đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, trong lòng âm thầm cảm kích Sa Thành không chỉ cứu ông ta từ tay Sở Thiên mà còn tiếp tục ủy nhiệm ông ta làm Sư trưởng, lần đổi quân này vẫn là để ông ta đến Thị trấn Văn Tinh, ở trong Bộ chỉ huy từng bị sỉ nhục , nghĩ đến đó ông ta nghiến răng nghiến lợi, sẽ có một ngày, phải bắt Sở Thiên nợ máu trả máu, vì chính ông ta, cũng vì cháu trai ông ta.
Sa Thành đã nói với ông ta, cháu trai ông ta Phương La Tu bị Sở Thiên bắn chết.
Đổi quân hôm nay mất hai giờ khiến cho ông ta mệt mỏi vô cùng, may mà tất cả mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi, bản thân ông ta cũng có thể nghỉ ngơi, vì thế sau khi ăn cơm trưa, uống vài ly rượu liền nằm trên ghế nhè nhẹ đung đưa, những ngày không có chiến tranh dễ chịu biết bao.
Nhưng ông ta còn chưa kịp cảm khái, tiếng máy bay trực thăng liền vang đến.
Máy bay trực thăng hạ cánh, chân trái của Sở Thiên chạm đất, chân phải cũng tiếp sau, sau đó đứng thẳng người, sạch sẽ, ưu tú, lông mày dương lên, bờ môi mỏng hơi hơi nhếch lên, mặc dù ăn mặc rất bình thường nhưng biểu tình của hắn lại giông như đang mặc bộ hoa y cẩm phục trân quý nhất trên thế giới vậy.
Một lát sau, Sở Thiên nghênh ngang đi vào bộ chỉ huy, phía sau là đội viên Huyết Thứ toàn bộ vũ trang, sĩ binh đổi quân đã sớm biết Sở Thiên là Tư lệnh của Sa gia, cũng biết hắn liên tiếp đánh thắng mấy trận chiến, vì vậy, mặc dù là sĩ binh của Sa Thành nhưng đều cung kính cúi chào, dù sao hắn cũng là Thống soái trên danh nghĩa.
Tên tiểu tử này tại sao lại đến đây? Sư trưởng Hoàng vội vàng bò dậy, bưng chén trà uống vội để áp chế mùi rượu, tránh cho Sở Thiên nắm được đuôi tóc ông ta lại xấu hổ nhục nhã.
Khi Sở Thiên bước vào bộ chỉ huy nhìn thấy Sư trưởng Hoàng đã đứng thẳng người cúi chào hắn theo nghi thức quân đội, không tự chủ được mà mỉm cười, bình tĩnh nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Sư trưởng Hoàng, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau, hơn nữa lại ở Bộ chỉ huy, nhưng mà, lần này biểu hiện của ông tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng cho tôi ít thể diện.
Sư trưởng Hoàng thấy Sở Thiên trêu chọc âm thầm sinh hận nhưng trên mặt vẫn cười trả lời:
- Lần trước sau khi tự cao tự đại đắc tội Tư lệnh bị trách cứ, lão Hoàng tôi liền trở về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm của mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy vô cùng hổ thẹn, tôi thật sự mắt mù không thấy Thái Sơn, không biết Tư lệnh anh minh thần vũ, vì thế quyết định hối cải làm lại cuộc đời.
Sở Thiên chỉ cười cười, đúng là lão hồ ly, có thể áp chế oán hận trong lòng để lấy lòng hắn, thật là có định lực, thảo nào Sa Thành vẫn trọng dụng lão như vậy, vì thế khoát khoát tay bình tĩnh nói:
- Sư trưởng Hoàng, đừng nói vậy, đánh trận vẫn là các lão thần các ông thành thạo. Đúng rồi, tiền tuyến có tình hình gì không?
Lão thần? Tên tiểu tử này vẫn coi hắn là chủ, Sư trưởng Hoàng không tự chủ được khinh bỉ nhưng vẫn trả lời nhanh chóng:
- Thưa Tư lệnh, không có động tĩnh gì, các anh em vừa mới thay quân xong, đang làm quen với trận địa và tiếp nhận vật tư, sau khi ăn cơm xong nửa tiếng, tất cả đều yên tĩnh lại rồi.
- Còn về Quốc Minh Đảng và Trú quân, đã khai chiến mấy giờ rồi mà vẫn chưa có tổn thất nghiêm trọng, nghe nói Tướng quân Trương Lâm đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, chuẩn bị vừa đánh vừa bổ sung quân lính, xem ra phải tiến hành chiến tranh trường kỳ rồi, nếu như không phải Tư lệnh hạ lệnh "nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi" lão Hoàng thật sự muốn xông ra đánh vài trận bù đắp lỗi lầm.
Nụ cười của Sở Thiên trở nên quỷ dị.