ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Mấy chục người chung quanh cho rằng Hoàng Vạn Thịnh và Vạn Kiếm Phong muốn họ đối phó với một kẻ sát nhân tội ác tày trời của loài người, những gì nhìn thấy bây giờ chỉ là một đôi nam nữ nhỏ xíu, trong lòng có chút khinh thường. Hai kẻ yếu đuối vậy đâu cần đến những người như họ ra tay. Lúc này nghe Sở Thiên mỉa mai bác lái xe lại không khỏi tấm tắc khen Sở Thiên quả nhiên rất gan dạ.
Người lái xe biết rõ Sở Thiên đang nói ông ta là "chó cắn người", ông ta cũng là học trò của Kiếm Phong Vũ thuật quán, giờ rơi vào tình trạng này, rất phẫn nộ, đi đến đá Sở Thiên một cú. Sở Thiên hất nhẹ chân lên, ông ta lảo đảo rồi ngã lăn ra đất. Mọi người trong võ quán vô cùng kinh ngạc trước tài nghệ của Sở Thiên, thậm chí có vài người còn núp sau người khác cho an toàn.
Cuối cùng Hoàng Vạn Thịnh cũng lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhóc con, mày cướp bạn gái của ta, hại ta tốn mất không ít tiền của, hôm nay, ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời." Hoàng Vạn Thịnh mặt mũi bầm dập, hiển nhiên buổi tối hôm đó, thắng được Hắc Tử không phải dễ dàng.
Sở Thiên xoa xoa mũi, cười nhạt một tiếng, nói:
- Hoàng Vạn Thịnh, đúng là bọn Hắc Tử muốn tài sản của anh, anh không đủ dũng khí để tìm chúng báo thù, mà chỉ tìm một kẻ xúi quẩy như tôi vậy? Khó khăn trước mắt, anh lại vứt bỏ người yêu không thèm để ý, anh có tư cách gì đòi làm bạn trai của Diêu Tân Nhu?
Sau đó, Sở Thiên quay ra chỉ vào Vạn Kiếm Phong, nói:
- Một kẻ vô tình vô nghĩa, nhát gan nhu nhược như thế, vậy mà cũng đáng để ông ra mặt sao?
Vạn Kiếm Phong vẫn im lặng không nói, nghe Sở Thiên nhắc đến tên, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên, vội vàng nhìn Sở Thiên, càng nhìn càng thấy đã gặp ở đâu đó rồi.
Sở Thiên biết Vạn Kiếm Phong đang cố nghĩ xem đã gặp hắn ở đâu, nên nhắc khéo:
- Sở Thiên tôi khi ở chùa Thiên Pháp rất nể Vạn Quán chủ, khi cường địch Đông Doanh Sơn Bản Nghĩa Thanh khiêu chiến, ông không sợ hãi chút nào, đứng ra cổ vũ tinh thần các học trò của chùa Thiên Pháp, một thời gian ngắn không gặp, xem ra ông đã thay đổi rồi.
Sở Thiên không nhắc đến trận đánh của Vạn Kiếm Phong tại chùa Thiên Pháp, một thất bại thảm hại, chỉ nhắc đến việc ông ta chiến đấu với tinh thần võ sĩ, mọi người chăm chú lắng nghe, thêm kính trọng Vạn Kiếm Phong nhiều hơn, Vạn Kiếm Phong cũng cảm thấy có cảm tình với Sở Thiên hơn, nhưng Hoàng Vạn Thịnh lại là cháu trai của ông ta, bị Sở Thiên làm mất mặt, không biết phải làm sao lúc này nữa.
Vạn Kiếm Phong hắng giọng, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sở huynh đệ, từ trước đến giờ Vạn Kiếm Phong ta luôn kính trọng cậu, nhưng cậu lại mang cháu ta ra làm trò đùa như vậy, tài sản của hắn cũng không còn gì, chẳng lẽ ta không làm được chút gì cho hắn?
Sở Thiên vỗ về Diêu Tân Nhu đang dựa vào mình chầm chậm nói:
- Hoàng Vạn Thịnh có bản lĩnh để nói cho chúng ta biết sự thật sao?
Hoàng Vạn Thịnh trợn mắt nhìn, hét lên:
- Chú Vạn, đừng nghe hắn nói, hắn đang vu cáo cho cháu đấy.
Vạn Kiếm Phong chỉ nghe lời Hoàng Vạn Thịnh, Sở Thiên thông đồng với bọn hắc đạo, lập kế cướp bạn gái của hắn, còn ép hắn giao mười vạn. Vạn Kiếm Phong nghe xong, vô cùng căm phẫn, muốn thay Hoàng Vạn Thịnh đòi lại công bằng. Lúc này nhìn bộ dạng của Hoàng Vạn Thịnh, biết rõ những sai lầm của cháu nhưng với tư cách là đại thúc của Hoàng Vạn Thịnh, ông ta không thể không che giấu điểm xấu cho cháu trai mình, bèn cười cười:
- Sở huynh đệ, nguyên nhân trước đây là gì không nhắc đến nữa. Hôm nay chỉ cần cậu có bản lĩnh phá được trận Thập Tam Kiếm của ta, ta sẽ để hai người đi, sau này sẽ không mạo phạm đến cậu nữa.
Vạn Kiếm Phong biết võ công của Sở Thiên không tệ, ông ta vẫn còn thua kém nhiều, vì vậy quyết định dùng trận pháp mà chính mình đã dày công nghiên cứu sáng tạo ra.
Sở Thiên biết Vạn Kiếm Phong đang bao che cho cháu, nhưng lại không nghĩ là ông ta sẽ dùng cách này, mà còn vô liêm sỉ như vậy, còn bày trận bắt mình phá, hôm nay nếu như không giáo huấn chúng một bài học đắt giá, sợ rằng Vạn Kiếm Phong sẽ không tâm phục khẩu phục, nên hắn hắng giọng nói:
- Được, hôm nay xin được thỉnh giáo sự lợi hại của Vạn quán chủ Thập Tam Kiếm Phong. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sở Thiên buông tay Diêu Tân Nhu ra, nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, sau đó từ từ vào bên trong trận Thập Tam Kiếm Phong. Vạn Kiếm Phong cùng 13 học trò lập tức dàn trận, thanh thế lộ ra vô cùng to lớn. Vạn Kiếm Phong rất đắc ý, trận Thập Tam Kiếm Phong này ông ta đã luyện tập nhiều năm, đã tỉ mỉ kết hợp với diễn biến trận pháp thời cổ đại, sức mạnh rất lớn, trận pháp của đám học trò đều do ông ta cẩn thận truyền đạt, cố gắng hết mình để truyền lại sự tinh anh cho học trò, năng lực chiến đấu của chúng trước đây rất bình thường, về sau đã tăng vọt, rất nhiều quán võ nổi tiếng đều đã thất bại dưới trận Thập Tam Kiếm này.
Hoàng Vạn Thịnh chứng kiến Sở Thiên đặt nụ hôn lên má Diêu Tân Nhu, nắm chặt nắm đấm, vô cùng phẫn nộ.
Theo trận Thập Tam kiếm của Vạn Kiếm phong thì trận Thập Tam kiếm phải có 13 học trò tinh anh, hợp sức mới có thể triển khai được. sau khi trận pháp bắt đầu, trong số 13 học trò đó, theo khả năng của nguyên tắc chuyển động, không khác gì là đem trọn sức mạnh của 13 học trò tập trung lại một chỗ, và tập trung phóng xuất trong mỗi lần công phá.
Với đặc điểm này, một khi đã đối mặt với 13 mũi kiếm, tức là làm cho người ta ở trong thế giao thủ, cũng giống như 13 tên học trò kia! Dù cho sức mạnh của đám học trò là bình thường, không đáng lo ngại nhưng khi chúng xung trận Thập Tam kiếm thì sức mạnh vô biên.
Sở Thiên là một người tài giỏi, chắc chắn đoán được cách bày trận Thập Tam Kiếm, tối thiểu trận pháp này cũng tương đương với sức mạnh của năm Vạn Kiếm Phong. Nhưng Sở Thiên đã nhìn ra được điểm yếu của chúng: tư tưởng của 13 tên học trò kia không thống nhất, ai cũng sợ một mình đối diện với kẻ thù, nên vội vàng thay đổi thế. Sở Thiên bật cười, nhẹ nhàng chuyển động, xông vào trận pháp, đánh đúng vào điểm yếu của chúng, chỉ một loáng, mười ba tên kiếm thủ tinh anh thở hồng hộc, Sở Thiên không có lấy một vết xước.
Ánh mắt Vạn Kiếm Phong bắt đầu chuyển sắc, khi bình thường thì khí thế hừng hực bỗng nhiên trở thành kẻ thất bại thảm hại. Hoàng Vạn Thịnh chằm chặp nhìn Diêu Tân Nhu, nhớ đến hình ảnh đêm đó, chực nuốt nước bọt thèm thuồng.
Sở Thiên biết thời cơ đã đến, nhanh chóng nghiêng người nhảy lên, hai chân thoăn thoắt, đốn ngã một tên học trò của Vạn Kiếm Phong, cướp lấy vũ khí của hắn, thấy phía sau lưng bên trái có 5 tên mang vũ khí ập đến, Sở Thiên vung tay côn ra ngoài, sáu côn đụng nhau trên không trung, vang lên rắc rắc, vũ khí của 5 tên học trò đồng loạt bị chém làm đôi, chiếc côn trong tay Sở Thiên vẫn lành lặn không hề hấn gì. Chiếc côn của Sở Thiên không khác gì những chiếc kia, cũng không phải là cái cứng rắn hơn, chẳng qua là hắn vận nội công vung côn lên, để đánh gãy côn của 5 đối thủ. Lúc này Sở Thiên cảm thấy trên lưng có Minh Hồng đao dán vào, trong lòng mỉm cười: trong trường hợp này thì ngươi là vô dụng.
Lúc này, gậy gộc và kiếm của đám học trò đã mất đi, vội lùi lại phía sau để chờ đám côn vung đến. Sở Thiên lắc đầu thầm nghĩ, Vạn Kiếm Phong thật là vô lại.
Sở Thiên đánh một trận có hiệu quả, nên thừa thắng xông lên, tay vung mạnh lên, trong nháy mắt đâm liền 13 người, mỗi lần đều trúng đám học trò cầm côn, Sở Thiên nhanh như cắt, hạ gục cả 13 tên, Vạn Kiếm Phong bỗng cảm thấy không đủ tự tin để chiến đấu tiếp.
Tuy Sở Thiên ra tay không mạnh nhưng mỗi người đều tê rần cổ tay, mất lực, côn đồng loạt rơi xuống đất. Sở Thiên chống côn lên, đá một cú, 13 tên học trò ngã ngửa ra sau, mọi người vô cùng kinh ngạc, vội lùi lại một bước, đảo mắt xem vết thương ở cổ tay nhưng chỉ thấy có vết đỏ, không chảy chút máu nào, mới biết Sở Thiên đã hạ thủ rất khoan dung nếu không thì có thể đánh gãy cổ tay mình mà không cần tốn sức.
Lúc này trận pháp đã bị phá, mặt Vạn Kiếm Phong biến sắc, không ngờ trận pháp mà mình đã cẩn thận nghiên cứu, đánh bại vô số người, lại bị Sở Thiên phá dễ dàng. Đột nhiên Hoàng Vạn Thịnh vồ lấy thanh kiếm trong võ quán, nghiến răng nghiến lợi đâm về phía Sở Thiên, đây là hành động đánh xấu hổ của Hoàng Vạn Thịnh, ngay cả đám học trò của Vạn Kiếm Phong cũng coi khinh anh ta, nhưng xuất phát từ lợi riêng, nên không ai cảnh báo Sở Thiên cả, chớp mắt thanh kiếm đã đâm vào người Sở Thiên, trên mặt Hoàng Vạn Thịnh lộ ra vẻ dữ tợn khác thường.
Kiếm nhanh như gió, hào quang chói mắt.
Sở Thiên không quay đầu lại, túm lấy thanh kiếm, hướng về phía sau, đâm vào cổ áo Hoàng Vạn Thịnh, thanh kiếm bay vào người Hoàng Vạn Thịnh, bay về phía sau, "tang" một tiếng, Hoàng Vạn Thịnh bị đâm lùi vào sát tường, mặt hoảng sợ. Vạn Kiếm Phong cũng thấy tim đập mạnh, tên Sở Thiên này thật ra là người thế nào, công lực của hắn không biết đến chừng nào, về sau không dám động đến hắn nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến kỳ thi đại học rồi.
Học sinh lớp 13 mà Sở Thiên dạy dỗ như đàn chim non, đến lúc vỗ cánh bay đi, ai cũng biết, qua nửa năm này thì mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều, thành quả cuối cùng đặt vào kỳ thi đại học. Tuần cuối cùng phụ huynh lớp 13 đến lớp, hầu như tất cả đếu hủy bỏ công tác, đến học cùng lớp 13, nghe Sở Thiên động viên tinh thần, tin tưởng vào tương lai thành công của con cái mình, phụ huynh ngày càng cảm thấy con mình sẽ thành công trong kỳ thi đại học tới.
Lúc này Sở Thiên mới chính thức công bố với học sinh, đây là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời, thành công rồi, tương lai phía trước còn dài và muôn màu muôn vẻ, không thể lường trước được. Khi gặp thất bại, đừng sợ hãy ngẩng cao đầu lên, trường đại học sẽ là cuộc đời thu nhỏ, nên cống hiến toàn bộ công sức và tài trí của mình.
Khi chỉ còn một tuần nữa đến kỳ thi đại học, Sở Thiên vẫn nỗ lực không ngừng,cuối cùng bị ốm phải vào bệnh viện Phương Đông nơi Diêu Tân Nhu làm việc.

Bình luận

Truyện đang đọc