ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Châu Vũ Hiên như từ cõi chết trở về, cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy xác người ngổn ngang trên mặt đất. Đi ra khỏi tháp nước liền lao thẳng vào trong lòng Sở Thiên, lấy hết sức ôm chặt miệng để không khóc thành tiếng, nhưng không kìm chế nổi, tim đập càng mạnh hơn.


Sở Thiên cười khẽ nói:
- Chị sợ à?

Chu Vũ Hiên lau nước mắt ngẩng đầu nói:
- Sợ.

Câu trả lời không chút do dự khiến cho Sở Thiên không biết sự chết chóc làm cho cô sợ, hay là trong lòng có quá nhiều vướng mắc mà sinh ra sợ hãi. Cô như con nai nhỏ bị làm cho khiếp sợ nằm gọn trong lòng Sở Thiên, ôm chặt không chút do dự, Sở Thiêm cảm nhận được bầu ngực căng đầy.


Nước mắt làm cho phấn trên mặt cô bị nhoè, có chút nhếch nhác nhưng lại có gì đó đầy quyến rũ.

Vòng tay Sở Thiên khẽ động, thậm chí còn có ý muốn ôm cô vào lòng. Nhưng lại kiềm chế lòng mình. Dù gì thì việc đó không được phù hợp lắm trong hoàn cảnh này.


Sở Thiên khẽ thở dài rồi ôm cô chậm rãi đi về phía cứ điểm, bước chân đi qua những vệt máu.

Khi Sở Thiên khoác thêm cho cô chiếc áo định đi khỏi thì Chu Vũ Hiên kéo hắn ta lại, ánh mắt sâu thẳm xinh đẹp:
- Tôi biết, anh rất bận nhưng có thể ở đây với tôi thêm 5 phút, 5 phút thôi, lòng tôi rất rối bời!



Sở Thiên chần chừ một lát rồi ngồi lại sô pha.

Chu Vũ Hiên từ từ dựa thân thể yêu kiều sát vào Sở Thiên, Sở Thiên muốn né tránh nhưng cuối cùng lại không động đậy, mặc kệ cho thân thể mềm mại của cô ôm lấy bờ vai của mình, cảm nhận mùi hương thơm mát ngọt ngào và thân hình mềm mại.



Cái cảm giác ấy thật dễ chịu. Vừa không có gánh nặng gì lại vừa có chút tình cảm ấm áp. Nếu thực sự phá vỡ mối quan hệ nam nữ mỏng manh như tờ giấy thì e rằng sẽ không còn có cái cảm giác kỳ diệu như này. Hơn nữa Sở Thiên chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có quan hệ tình cảm với Chu Vũ Hiên.


Yên lặng chốc lát, Chu Vũ Hiên khẽ nói:
- Anh biết vì sao tôi sợ không? Nếu trước đây chưa tìm được Ngô Khánh Văn, cái chết với tôi chẳng có gì là đáng sợ cả. Nhưng đã tìm được kẻ thù đó, nếu hắn ta chưa chết, thì tôi không muốn trở thành xác chết.


Sở Thiên không nói nhiều, chỉ gật đầu trả lời:
- Tôi hiểu!

Chưa được 5 phút thì có tiếng gõ cửa.

Chu Vũ Hiên biết ý liền tránh khỏi Sở Thiên, uyển chuyển nói:
- Sở Thiên, anh làm việc của anh đi. Một lần nữa cảm ơn anh đã cứu mạng. Cũng cảm ơn cây dao ngà voi của anh. Nếu không phải là nó bắn ra phi tiêu độc thì tôi có thể sẽ phải chết hoặc là trở thành tù binh rồi.


Dao ngà voi? Sở Thiên ngẩn người một lát rồi cười gật đầu.

Không ngờ con dao mà Trần Tú Tài tặng lại có thể dùng đến trong trận chiến, hoặc là nên cho thêm điểm Trần Tú Tái, ít nhất thì sát khí trong lòng cũng đã tiêu tan.


Bản thân đã vài lần muốn giết chết Trần Tú Tài.

Cửa mở, Sở Thiên nhìn thấy Phong Vô Tình toàn thân đầy máu.

Sở Thiên đóng cửa lại, dẫn Phong Vô Tình đi về phòng khách rồi hỏi:
- Sao người cậu toàn là máu vậy? Có bị thương ở đâu không?


Nghe những lời quan tâm của Sở Thiên, Phong Vô Tinh khẽ lắc đầu, phủi vết máu trên người nói:

- Tôi không sao, đều là máu của kè thù phun ra, nhưng thực sự thì cuộc chiến đêm này quả thật rất khó khăn, bang Trúc liên hung hãn hơn chúng ta tưởng tượng. Chúng ta phải trả giá rất đắt mới có thể dành được thắng lợi.

Sở Thiên khẽ thở dài, cười đau khổ:
- Tôi biết, vốn dĩ muốn đánh một trận cho quân địch không kịp trở tay ở rạp chiếu phim. Không ngờ cứ điểm lại bị phản kích, 800 anh em bị phân tán. Khó có thể tấn công mạnh mẽ được. Tình hình tổn thất về người ra sao rồi?


Phong Vô Tình thở vài hơi, cầm cốc nước lọc uống vài ngụm rồi chầm chậm trả lời:

- Trần Tú Taì thương vong hơn 500 người. Anh em chúng ta dẫn đi cũng thương vong một nửa. 600 anh em chống lại phản kích của bang Trúc liên cũng chỉ còn một nửa. Trận này có thể gọi là thắng một cách thê thảm.


Sở Thiên đau buồn. Trận chiến đêm nay tổng cộng thương vong 500 anh em. Hắn ta ngồi trên ghế, ngầm nghĩ chốc lát rồi nói:

- Chôn cất anh em cho chu đáo, đồng thời bảo các đường chủ chu cấp tiền cho người thân của họ. Tất cả đều do tôi quá sơ xuất.


Thấy Sở Thiên tự trách mình, Phong Vô Tình vội trấn an:
- Thiếu Soái, chuyện này không liên quan gì đến Thiếu Soái. Quân địch hung hãn hơn chúng ta tưởng tượng, thêm vào là quân ta không đủ. Cho dù có biết trước bọn chúng có âm mưu thì cũng khó mà triển khai được cuộc tấn công thuận lợi. Hơn nữa đêm nay chúng ta đã đánh tan 5000 quân địch.


5000 người? Sở Thiên thở dài, 3000 người là do Trần Tú Tài giải quyết, nếu không đêm nay không biết kẻ nào mới là kẻ thua cuộc. Ánh mắt Sở Thiên nhìn chăm chú ra bên ngoài bầu trời tối đen như mực nói:
- Cũng không biết kẻ nào chỉ huy bọn bang Trúc liên. Nhưng luôn có cảm giác bọn chúng nắm rất rõ hành động của chúng ta.


Phong Vô Tình chần chừ một lát rồi nói nhỏ:
- Chẳng có lẽ là nội gián đã bán đứng chúng ta?
Sở Thiên lắc đầu không nói rõ ý kiến của mình:
- Kế hoạch đêm nay là sát nút mới thay đổi. Ngoài tôi, cậu và Trần Tú Tài thì gần như không một ai biết. Nếu có nội gián đi nữa thì cũng không thể nào có thể thông báo nhanh đến vậy. Đối thủ này ắt hẳn là kẻ biết rất rõ phong cách làm việc của tôi.



Phong Vô Tình gãi đầu nói:
- Kẻ này quả thật là thần bí quá.

Sở Thiên đứng dậy rót cho mình một cốc nước lạnh rồi từ từ nói:
- Không thèm quan tâm hắn ta là ai. Chỉ cần chúng ta trừ khử sạch bọn quân của Chu gia thì kẻ đó sớm muộn gì cũng phải lộ diện. Có điều sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận, bởi vì quân địch có thể phán đoán ra kế hoạch tác chiến của chúng ta thông qua những hành động của chúng ta.


Phong Vô Tình thận trọng gật đầu, rồi như nhớ ra lại có việc gì đó liền nói:
- Thiếu Soái, Trần Tú Tài còn bắt được hơn 200 quân địch, trong số đó có tên cầm đầu của Chu gia – Vương Minh Hoa. Anh ta nhờ tôi hỏi cậu có cần đích thân tra hỏi không? Còn nữa nên xử lý 200 tên địch đấy như thế nào?


Sở Thiên đứng bên cửa sổ bình tĩnh trả lời:
- Để anh ta tự quyết định đi.

Phong Vô Tình hiểu ý của Sở Thiên, thế là lôi điện thoại ra gọi cho Trần Tú Tài.

Sau khi nhận được điện thoại, Trần Tú Tài biết rõ bản thân đã nắm được quyền sinh quyền sát, thế là vẫy tay ra ra lệnh cho người chém quân của bang Trúc liên, rồi lại ném bọn quân của Chu gia vào lửa. Cuối cùng nhìn Vương Minh Hoa cười nham hiểm. Lưỡi đao kề sát vào cổ họng gã ta.



Vương Minh Hoa không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Trần Tú Tài chửi:
- Thằng phản bội!

Trần Tú Tài thản nhiên cười:
- Phản bội? Ông mày là cải tà quy chính! Ông mày vì Chu Bách Ôn liều mạng rồi cuối cùng đổi lại là cái gì? Vốn nghĩ rằng sau khi Tạ đường chủ qua đời, lão ta sẽ cho tao cơ hội thăng chức. Ai ngờ ông ta lại cho tên Chu Hạo Phong lên làm đường chủ.



Vương Minh Hoa không nói lời nào, nhìn y một cách lạnh lùng.

Giọng điệu của Trần Tú Tài đột nhiên cao lên, tức giận quát:
- Vốn dĩ nghĩ rằng năng lực của ta không đủ để làm đường chủ, ai ngờ có người nói đến tai ta là vì Chu Bách Ôn chê bai ta xuất thân là kẻ móc túi, tuyên bố rằng ta không đủ tư cách. Đấy là cái lý do quỷ quái gì vậy? Chẳng trách ta phải phản bội.



Vương Minh Hoa tỏ vẻ khinh thường lạnh lùng trả lời:
- Mày thực sự không xứng.

Lưỡi đao của Trần Tú Tài đi chuyển đâm vào vai của gã ta rồi cười lớn:
- Kẻ không xứng làm đường chủ giờ đây đang tra tấn người này, sau này sẽ còn tra tấn cả Chu Bách Ôn. Ta tin rằng Thiếu Soái chắc chắn sẽ trừ diệt sạch bọn Chu Bách Ôn.


Vương Minh Hoa nén chịu đau đớn cắn răng hét:
- Chúng mày tuyệt đối không qua nổi ngày mai đâu.

Trần Tú Tài cảm giác thấy lời nói của gã có hàm ý liền nói:
- Ý của mày là gì?

Vương Minh Hoa thấy ánh mắt dữ tợn của Trần Tú Tài liền cười ha ha:
- Nói cho chúng mày biết, chúng mày không sống nổi qua ngày mai đâu.
Nói xong Vương Minh Hoa dùng hết chút sức lực cuối cùng lao vào Trần Tú Tài. Trần Tú Tài thấy vậy hoảng hốt dùng chân đã gã ta ra rồi vung dao chém loạn xạ.


Thấy Vương Minh Hoa máu me be bét nằm dưới đất thì Trần Tú Tài mới thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ một hồi rồi nhấc điện thoại lên thông báo về cái chết của Vương Minh Hoa cho Sở Thiên. Bất luận cho dù gã ta hù doạ hay là thật thì cũng nên nói cho Sở Thiên biết mọi chuyện gã nói. Ít ra thì đầu óc của hắn ta cũng thông minh hơn mình. Không thì cũng có thể lập công.

Nhưng Sở Thiên nghe xong thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi!

Không biết tại sao, thái độ lạnh lùng của Sở Thiên không làm anh ta ghét. Cũng có thể vì bản thân anh ra luôn luôn sùng bái những người có năng lực thực sự. Hơn nữa sự mạnh mẽ và vẻ uy nghiêm của Sở Thiên cũng làm cho Trần Tú Tài nhận ra vị thế bá vương của Sở Thiên.



Bất luận thế nào đi chăng nữa thì cũng tốt hơn cái tên chó chết Chu Bách Ôn.

Gần như cùng một lúc Chu Vũ Hiên cũng đang dựa vào giường gọi điện thoại.

Sáng sớm hôm sau tại cứ điểm của Soái Quân. Sở Thiên ngủ được vài tiếng đồng hồ thì bị tiếng chim hót làm cho tỉnh giấc, ngồi dậy dựa vào ghế sô-pha cho tỉnh ngủ. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Sở Thiên nghe điện thoại. Vừa đặt lên tai thì nghe thấy tiếng của Chu Long Kiếm, giọng nói bình tĩnh:


- Thiếu Soái, Lão phu tặng cả Hải Nam cho cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc