ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Diệp Tam Tiếu đang ở trong đại sảnh trầm tư, trong vòng hai mươi mấy phút ngắn ngủi, y giống như già đi rất nhiều lần, điệu cười đắc ý còn chưa kịp mất đi, thì tin dữ liền từng cái từng cái truyền đến. Ba vị đường chủ cùng quản sự Triệu Đại Long bị người khác giết chết tàn nhẫn gần như trong cùng một lúc. Mấy địa bàn làm ăn kiếm nguồn thu chính cùng với Đại đường khẩu cũng bị các bang phái khác tập kích, giờ khắc này, y ngoại trừ phẫn nộ, còn có sự sợ hãi.
Diệp Tam Tiếu không biết là ai đã ra tay. Người đầu tiên y nghĩ đến là Sở Thiên, nhưng lập tức lắc đầu, Sở Thiên có thể là mang theo bọn Thiên Dưỡng Sinh, Hải Tử và Quang Tử giết ba vị đường chủ của mình cùng quản sự Triệu Đại Long, nhưng Sở Thiên làm sao có thể điều động được nhiều người đến vậy tập kích Phủ Đầu bang chứ? Phải biết rằng Soái Quân chỉ có hơn trăm người, hơn nữa rất nhiều người trên mình còn bị thương. Chẳng lẽ Sở Thiên mời người khác đến giúp? Dù có thêm hơn tám mươi đệ tử Thanh bang của Bát Gia cũng chỉ chừng hai trăm người, nhưng căn cứ theo nhân số các nơi báo cáo lại, tổng cộng lại đã gần tám trăm người, ai mà có thực lực lớn như vậy?
Chẳng lẽ là Tương bang? Chẳng lẽ là lão hồ ly Trường Tôn Cẩn Thành làm? Trong lòng Diệp Tam Tiếu cả kinh, chẳng lẽ mình đã đánh giá sai Trường Tôn Cẩn Thành sao? Lão già đó trước tiên dùng chuyện hợp tác để làm mình lơ là, sau đó dẫn người giết mình đến không kịp trở tay?
Chú Vương ngâm cho Diệp Tam Tiếu một tách trà Ô Long thượng đẳng, ở bên cạnh yên tĩnh chờ đợi. Y biết rằng Diệp Tam Tiếu sẽ nói với y cái gì đó, sau đó mới cho ý kiến, đây là thói quen đã nhiều năm rồi.
Diệp Tam Tiếu lơ đãng uống mấy ngụm trà, cau mày nói:
- Chú Vương, chú nói xem bọn Hải Tử rút khỏi bang sạch sẽ có phải cũng là âm mưu của Trường Tôn Cẩn Thành hay không?
Chú Vương tiến lên một bước, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Tam Tiếu, ngữ khí bình thản nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành năm đó có thể tạo lập được chỗ đứng của bang, rồi phát triển cho tới hôm nay, thì tuyệt đối không phải là người hữu dũng vô mưu.
Lời nói của chú Vương dường như làm Diệp Tam Tiếu bừng tỉnh. Y đứng lên, đi vài bước, liền cười ba tiếng, như thể nghĩ thông suốt chuyện gì đó, nói:
- Cái lão già Trường Tôn Cẩn Thành này, trước tiên là tung tin giả là bọn Hải Tử rời khỏi bang, giả có ý cùng ta hợp tác, thừa dịp ta chưa chuẩn bị thì công kích sau lưng ta, bản tính hắn thực là dối trá, vậy mà lừa được Diệp Tam Tiếu ta, đúng là nực cười, nực cười.
Chú Vương gật gật đầu, lại rót đầy ly nước cho Diệp Tam Tiếu, thản nhiên nói:
- Diệp gia, bây giờ nên lấy công làm thủ mới có thể giảm tổn thất tới mức nhỏ nhất.
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, liền cười hai tiếng, trên mặt lộ rõ thần sắc gian xảo, nói:
- Chú Vương, dặn dò xuống dưới, các đường chủ đã chết, phó đường chủ sẽ lên thay, tổ chức thành ba đội quân, không phòng thủ nữa, hung hăng đánh tới các cửa Long - Hổ - Báo của Tương bang cho ta.
Ánh mắt chú Vương sáng lên, muốn lui ra, sau đó lại dừng lại, do dự nói:
- Diệp gia, nếu như bọn Hải Tử rút khỏi Tương bang là giả, vậy thì chúng ta công kích tất cả các địa điểm của Tương bang có khi nào sẽ đụng phải sự chi viện của bọn Hải Tử không?
Diệp Tam Tiếu cười ha hả, lại khôi phục sự đa mưu túc trí ngày xưa, gian xảo nói:
- Rất đơn giản, phái người đi cắt bỏ đường dây điện thoại của Thủy Tạ Hoa Đô, lại sai người nội bộ của mình che chắn tín hiệu trong vòng hai cây số của Thủy Tạ Hoa Đô. Như vậy bọn Hải Tử sẽ nghĩ rằng Thủy Tạ Hoa Đô bị công kích thêm lần nữa, cho nên bọn Hải Tử và hơn trăm tên huynh đệ dòng chính đang bị thương kia cũng sẽ chỉ cố thủ Thủy Tạ Hoa Đô, sao dám đưa người đi cứu viện các nơi khác? Hơn nữa, đánh một trận ở Thủy Tạ Hoa Đô, mâu thuẫn giữa bọn Hải Tử và các nơi khác càng sâu sắc, chúng ta đã tặng cho tên Hải Tử một lí do hay để không dám xin cứu viện rồi.
Chú Vương không cầm lòng được thán phục Diệp Tam Tiếu thực sự là một lão hồ ly, não chỉ tùy tiện chuyển một cái cũng nghĩ ra được rất nhiều mưu ma chước quỷ, thấy Diệp Tam Tiếu không có gì dặn dò nữa, thì chầm chậm lui xuống, đi sắp xếp mệnh lệnh của y.
Trong ngoài Thiên Dược Long Đình không dưới trăm người, Diệp Tam Tiếu đang cực kỳ phiền não nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, tuy cảm giác đối thủ không có khả năng đánh tới Thiên Dược Long Đình, nhưng người thường lăn lộn trên giang hồ vẫn luôn lấy an toàn là chính. Vì vậy y một mặt gọi điện cho chỗ dựa của mình để cầu cứu, phái một vài cao thủ qua, một mặt để gần trăm huynh đệ điều nhập biệt thự phòng thủ, canh gác chỗ sáng chỗ tối, thậm chí trên mái nhà cũng sắp xếp vài tên thủ hạ đánh chặn được huấn luyện có bài bản. Nhìn thấy cái biệt thự này lúc nhúc đầu người di chuyển, Diệp Tam Tiếu không những không cảm thấy chật chội, mà ngược lại còn cảm thấy được trấn an, cao thủ có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng vào tới đây. Huống chi một vài tên hộ vệ bên người đều có súng, chỉ cần có thể bình an đêm nay, ngày mai những cao thủ mà lão gia phái tới đến nơi, thì mình sẽ có thể ngủ một giấc hoàn toàn yên bình rồi. Diệp Tam Tiếu tin tưởng lão gia tử còn hơn tin tưởng vào số mệnh của chính mình.
Tất cả đèn trong Thiên Dược Long Đình đều bật, chiếu rọi toàn bộ biệt thự như ban ngày, gần trăm tên tinh nhuệ của Phủ Đầu bang trợn trừng mắt tuần tra bốn phía, đêm khuya mặc dù buồn ngủ, nhưng cũng không dám lim dim. Diệp Tam Tiếu đã hạ lệnh, thì ai dám lim dim, đi ngủ, sẽ xử theo bang pháp. Bang pháp của Phủ Đầu bang luôn luôn nghiêm khắc, tùy tùy tiện tiện thì là cắt tứ chi, mổ bụng chảy máu mà chết.
Diệp Tam Tiếu đứng bên cửa nhìn các huynh đệ của mình đang di chuyển khắp nơi vài lần, trong lòng được trấn an, thầm nghĩ, cho dù có người khiêng súng cối cũng đánh không tới trước mặt.
Nhưng, Sở Thiên đã ngồi trước mặt y rồi.
Diệp Tam Tiếu sau khi tuần tra cửa ra vào xong, yên tâm quay về thư phòng suy nghĩ những chuyện quái dị xảy ra đêm nay, cũng nghĩ cách làm thế nào đối phó với Trường Tôn Cẩn Thành, thế nhưng trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại. Diệp Tam Tiếu chỉ có thể cầm lấy văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), ở trên bàn sách cố gắng viết chữ "Nhẫn". Thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, liền viết ra một chữ "Sát", vẫn không bằng cảm giác sảng khoái tràn trề như ngày xưa. Có lẽ đêm nay đúng là tâm thần không yên rồi, vì vậy, Diệp Tam Tiếu ném cây bút đi, bưng trà, ngồi xuống dựa vào ghế, muốn bản thân yên tĩnh một lát.
Nhưng Sở Thiên đã ngồi xuống không đúng lúc rồi, Diệp Tam Tiếu đột nhiên muốn hô lên, nhưng lập tức ngậm miệng lại. Gian phòng này được cách âm, bên trong cho dù có nghiêng trời lệch đất thì cũng sẽ không có người nghe thấy mà vào. Trừ phi chú Vương có việc gấp mới có thể tự tiện đi vào thôi. Hơn nữa y cảm giác được trong phòng còn có những người khác nữa, đang nấp ở nơi mà y không nhìn thấy.
Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn Sở Thiên, kẻ mà chỉ mới gặp qua một lần, đã hủy hoại kế hoạch thống nhất bến Thượng Hải thống nhất của y, không hề kích động, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Ba vị đường chủ của ta, còn có Triệu Đại Long đều là cậu giết hay sao?
Trong lòng Sở Thiên cũng có chút thán phục Diệp Tam Tiếu cam đảm sáng suốt, chính mình xuất quỷ nhập thần ngồi xuống trước mặt y, thế mà vẫn có thể bình tĩnh hỏi mình như thế. Nhìn thấy ánh mắt muốn có được đáp án của Diệp Tam Tiếu, Sở Thiên lắc đầu, sờ sờ cái mũi, thở dài:
- Không phải là chính tay tôi giết hết, chính xác mà nói, là tôi sắp xếp người giết.
Diệp Tam Tiếu lắc đầu, trong mắt lộ ra một vẻ cô đơn, thản nhiên nói:
- Đúng là hậu sinh khả uy, Trường giang sóng sau đè sóng trước, Diệp Tam Tiếu ta kiếp này chưa từng khâm phục người nào. Sở Thiên, cậu là người đầu tiên, chỉ là tội lỗi quá nặng, như vậy thì không được, giết chết ba vị đường chủ của ta, thêm một gã quản sự, lại càng không được.
Trong mắt Sở Thiên toát ra sự kiên nghị, nói:
- Cảm ơn Diệp bang chủ ngợi khen.
Sau đó hắn đổi giọng nóitiếp:
- Tội lỗi quá nặng, quả thực không tốt, nhưng Diệp bang chủ nên biết, nếu như Soái Quân ta không tiêu diệt Phủ Đầu bang, thì Phủ Đầu bang sẽ tiêu diệt Soái Quân. Ở bến Thượng Hải này, bao giờ cũng là không phải ngươi chết thì ta chết, cá lớn nuốt cá bé, Diệp bang chủ chắc không phải là không biết điều này chứ?
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, y gần đây tuân theo quy tắc "mạnh được yếu thua', để tồn tại ở mảnh đất Thượng Hải ngày đêm dậy sóng này. Diệp Tam Tiếu thần sắc tự nhiên uống hai hớp trà, rồi bình thản nói:
- Kỳ thật, ta và cậu hai bang cũng không nhất định phải liều theo kiểu ngươi chết ta sống, dùng lòng gan dạ và trí tuệ của chúng ta hợp tác lại, lo gì ở bến Thượng Hải này không có bánh ngọt ăn?*
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi:
- Diệp bang chủ, lão nhân gia sẽ không cho chúng ta bánh ngọt ăn, nếu không ông cũng sẽ không cùng Trường Tôn Cẩn Thành hợp tác, tuyên bố xóa sổ Soái Quân.*
Diệp Tam Tiếu sắc mặt chấn động, trong lòng không hiểu sao thấy cực kỳ bất an, Sở Thiên này sao cái gì cũng biết. Y dò hỏi:
- Chẳng lẽ các cậu rời khỏi Tương bang chỉ là giả dối? Đều là Trường Tôn Cẩn Thành an bài sao? Nếu không làm sao cậu biết chúng ta hợp tác?
Sở Thiên từ chối cho ý kiến, nói ra một câu nói chẳng đâu vào đâu:
- Nếu muốn người không biết, quỷ không hay, trừ phi mình đừng làm.
Diệp Tam Tiếu nhìn ánh mắt lạnh nhạt, thể hiện tâm tư hơn người của Sở Thiên rốt cục cảm giác nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nói:
- Hẳn là đêm nay cậu nhất định phải giết ta? Cậu giết ta, thì trốn cũng không thoát đâu. Phủ Đầu bang chắc chắn sẽ báo thù cho ta, chỗ dựa của ta ở phía sau cũng sẽ phái người đuổi giết cậu, nói như vậy, cậu cả đời đều nhất định sống trong sợ hãi, như vậy đáng giá sao?
Sở Thiên quét mắt Diệp Tam Tiếu, than nhẹ một tiếng, nói:*
- Diệp Tam Tiếu, ông cả đời thông minh, lại nhất thời hồ đồ, tôi có thể ngồi trước mặt ông, điều đó chứng minh tôi hết thảy đã sắp xếp đâu vào đấy, yên tâm đi, đêm nay ông chết, ngày mai Sở Thiên ta vẫn sẽ an nhàn thần định đi lại trên bến Thượng Hải này.*
Diệp Tam Tiếu tay run nhè nhẹ, nước trà sóng sánh, *lập tức khôi phục bình tĩnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vào lúc này, cửa đột nhiên mở, Diệp Tam Tiếu dấy lên một tia hy vọng. Chỉ cần người tiến vào phát hiện tình huống bên trong, hô to một tiếng, mình có cơ hội được cứu. Chú Vương mang theo bốn hộ vệ thân tín nhất bên cạnh Diệp Tam Tiếu bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng kỹ cửa lại. Sở Thiên vọt ra, hộ vệ thân tín của Diệp Tam Tiếu lập tức ngây người. Người này vào lúc nào? Bọn chúng lúc ở Thủy Tạ Hoa Đô cũng đã chứng kiến thân thủ của Sở Thiên, tất nhiên biết Sở Thiên có mặt ở đây có ý nghĩa gì?*
Chú Vương sau khi đi vào, hướng Sở Thiên gật gật đầu, nói:*
- Bốn người bọn họ thống soái gần trăm bang chúng Phủ Đầu bang cảnh vệ Thiên Dược Long Đình, phải diệt trừ, xin phiền toái Thiếu soái.
Sở Thiên nở nụ cười anh tuấn thân mật nói:*
- Không có gì, tiện tay mà thôi.
Bốn vệ sĩ thân tín phẫn nộ nhìn chú Vương, đang chuẩn bị hướng chú Vương nhào tới, đột nhiên phát hiện bên cạnh xuất hiện hai người, mỗi người y phục bình thường, đeo khẩu trang, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác được bọn chúng cực kỳ nguy hiểm, vì vậy không dám động tay.
Diệp Tam Tiếu đột nhiên giống như già hơn rất nhiều, nhìn xem hai người bất thình lình xuất hiện kia, lắc đầu, lập tức sắc mặt tái nhợt mà thống khổ nhìn chú Vương, tràn ngập bi phẫn hỏi:*
- Chú Vương, ta đối với ông không tệ, xem như người thân của mình, cho ông quyết định nhiều việc trong bang, cho ông vinh hoa phú quý, áo cơm không lo, vì cái gì mà ông phản bội ta?*
Chú Vương vẫn bình tĩnh, không một chút kích động, nhàn nhạt nói:*
- Diệp Tam Tiếu, ông cả đời háo sắc, không biết hủy diệt bao nhiêu thiếu nữ trong trắng. Còn nhớ năm năm trước, ông ở bờ sông Hoàng Phổ gặp một nữ sinh viên đêm khuya trên đường về nhà không? Ông là người ham sắc, sai thủ hạ kéo cô lên xe, dở trò đồi bại, sau đó còn quay hình lại, ép người ta phải tiếp tục phục vụ ông. Nữ sinh kia không cam tâm, vừa xuống xe đã nhảy xuống sông Hoàng Phổ tự vẫn.
Chú Vương giọng vẫn bình tĩnh, nhưng mắt lại lóe lên sự phẫn nộ cực điểm:
- Diệp Tam Tiếu, ông biết nữ sinh viên kia là ai rồi đúng không? Đúng, là con gái ta, Vương Yến Yến. Mẹ của nó, vợ của ta, biết Vương Yến Yến chết rồi, choáng váng thắt cổ chết theo. Ông nói hay không có phải hay không có nghiệp chướng? Càng làm cho người tức lộn ruột chính là ông đem kinh nghiệm đêm đó tuyên dương, cho đám thuộc hạ thân tín xem lại hình ảnh cảnh tượng đó, uổng cho ta khi đó còn thay Phủ Đầu bang xuất sinh nhập tử, cũng may mắn như thế, ta mới biết được con gái của ta đến tột cùng đúng vì sao mà phải tự vẫn.*
Diệp Tam Tiếu tựa hồ nhớ tới đêm đó, lập tức thống khổ lắc đầu.
Chú Vương không một chút nào kích động, tựa hồ đang kể chuyện về ai đó chứ không phải chuyện này. Ai nấy có thể nhìn thấy sức chịu đựng và sự nhẫn nại của chú Vương suốt bao nhiêu năm qua. Đối mặt với kẻ thù vẫn có thể bình thản ăn ngon ngủ ngon, lại còn vì kẻ thù mà lo lắng bao việc. Đã nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, nên lúc này bình tĩnh như không cũng là điều dễ hiểu.*
Chú Vương thở dài, mắt lộ vẻ oán độc, giọng vẫn lạnh như băng:
- Tôi ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy, rốt cuộc chỉ chờ cơ hội này. Chờ ông gặp phải khắc tinh cả đời. Trời cao có mắt, rốt cuộc đã cho tôi đợi đến ngày Thiếu soái xuất hiện, cho nên đêm đó tôi đeo khẩu trang đến Thủy Tạ Hoa Đô gặp Thiếu soái, tìm cơ hội giết ông. Kỳ thật giết ông cực kỳ đơn giản, hạ độc ông là việc vô cùng dễ, nhưng tôi muốn nhìn xem các thủ hạ đắc lực của ông từng bước từng bước chết thảm, nhìn xem bao nhiêu tâm huyết của ông đổ thành sông thành bể, nhìn xem toàn Phủ Đầu bang chỉ còn là mây khói. Thậm chí tôi đã điện thoại kêu con gái ông từ Ý trở về, cho ông chết không nhắm mắt, trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra.
Diệp Tam Tiếu một câu cũng không nói, y biết đêm nay chỉ sợ sẽ là đêm cuối của mình. Y chỉ lo lắng con gái từ Ý trở về gặp chuyện gì bất trắc, không nghĩ tới chuyện người mình tín nhiệm nhất lại bán rẻ chính mình. Không trách Sở Thiên chuyện gì cũng biết, trách không được hắn có thể dễ dàng tiến vào thư phòng, hết thảy đều là có chú Vương làm tay trong.
Bốn vệ sĩ của Diệp Tam Tiếu cũng không phải là nuôi báo cô, thừa dịp mọi người có chút phân tâm, nhanh chóng rút súng ngắn ở thắt lưng ra. Nhiều năm huấn luyện đã cho bọn chúng kỹ năng chỉ cần 2 giây để lên đạn nổ súng, tỷ lệ chính xác 100%. Đây cũng là lý do để Diệp Tam Tiếu tuyển chọn bọn họ làm cận vệ thân tín. Chỉ cần bọn họ có cơ hội cầm lấy súng, chuyện sống chết chung quanh mấy trăm mét có thể nằm trong quyền khống chế của bọn chúng. Huống chi là thư phòng chỉ hơn sáu chục mét vuông này.
Thế nhưng, 2 giây này cũng đủ dài đối với bọn Sở Thiên rồi. .
Bốn vệ sĩ thân tín còn chưa kịp nổ súng, hai cánh tay, một tay đao đã bay tới…*

Bình luận

Truyện đang đọc