Trương Tiêu Tuyền suy nghĩ một lát, đầu tiên là gật gật đầu, sau lại lập tức lắc đầu, lo lắng nói:
- Người của Chính phủ cũng không ngu ngốc, nhìn thấy cà phê quanh năm suốt tháng tiêu thụ không được bị tồn kho sẽ nghi ngờ chúng ta đang chơi trò Công Trình Hình Tượng. Đến lúc đó, sẽ cho giới truyền thông vạch trần chúng ta. Như vậy chẳng phải càng khiến ta bị động, thậm chí trở thành mục tiêu chỉ trích cho Tổ chức Phòng chống Ma Túy ư?
Sở Thiên dường như sớm đã nghĩ tới vấn đề này, vỗ ngực nói:
- Tham mưu trưởng chẳng lẽ đã quên sự tồn tại của Sở Thiên rồi sao? Mỗi tháng, cháu có thể cho cấp dưới tới các quán cà phê để mua. Cà phê xoay vòng trong tay chúng ta, tiền cũng xoay vòng trong tay chúng ta, nhưng ý nghĩa hình tượng thì đã được tạo ra. Huống hồ, cháu đem cà phê chuyển về Thiên Triều bán cũng có thể sinh ra lợi nhuận lớn thật sự.
Đúng là hậu sinh khả úy!
Hai ngón cái gần như cũng lúc giơ ra. Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đồng thanh khen ngợi:
- Cao kiến!
Đôi mắt Sa Cầm Tú cũng tràn trề vui sướng. Được sự ủng hộ của cha và Tham mưu trưởng, rừng cà phê của cô sẽ dần dần được mở rộng.
Lúc này, điện thoại bỗng vang lên. Sa Cầm Tú nhấn nút nghe, sau đó sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Quân trấn thủ Thiên Tinh báo cáo, phụ cận phát sinh nổ súng với quy mô lớn. Tiểu đoàn trưởng Vương đã phái người đi thăm dò.
Quân Sa gia và Quân chiếm đóng mấy năm gần đây đều chưa từng khai chiến. Tất cả mọi người đều bình an vô sự. Nên khi Sa Cầm Tú nghe báo cáo của tiền tuyến thì không khỏi lo lắng.
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cũng biến sắc mặt. Thị trấn Thiên Tinh nằm ở biên giới giao với Miến Thái, là cánh cửa của toàn bộ khu vực phòng thủ của Sa gia. Nhân khẩu thường trú có hai ngàn người. Tại đó có tám trăm người trong doanh trại gia cường. Bọn họ chỉ bị ngăn cách với Quân chiếm đóng của Long Thái bởi một con sông. Quân lính hai bên có hắt xì hơi một cái cũng có thể nghe thấy. Nay, gần đó phát sinh nổ súng với quy mô lớn. Khó đảm bảo không phải do Quân chiếm đóng của Long Thái tấn công. Nếu Quân chiếm đóng tấn công Thị trấn Thiên Tinh và chiếm được, cánh cửa chính đã bị chúng phá vỡ, toàn bộ quân Sa gia đều sẽ nằm trong tầm ngắm của Quân chiếm đóng.
Sa Cầm Tú suy nghĩ một lát, đứng lên:
- Cha, Tham mưu trưởng, con đích thân qua xem. Nếu không thì không thể yên tâm được.
Tuy rằng trong lòng Sa Khôn rất bất an, nhưng nghe Sa Cầm Tú nói vậy thì vẫn hơi chần chừ. Khi người ta già thường trở nên do dự ngập ngừng. Huống chi ông chỉ có một người con gái là Cầm Tú, thật sự không muốn để cô mạo hiểm, lắc đầu nói:
- Theo cha, ta cứ bình tĩnh đợi tin tình báo từ tiền tuyến. Giờ vẫn chưa rõ tình hình địch, con qua đó thật sự quá nguy hiểm!
Sa Cầm Tú cố chấp lắc đầu, vừa định mở miệng lại bị Sở Thiên cướp lời, đứng lên cung kính nói:
- Sa tiên sinh, cháu xin đi cùng Sa Cầm Tú. Chú cứ yên tâm, cháu sẽ bảo vệ tốt cô ấy. Nói sao cháu cũng là Đội trưởng Huyết Thứ. Hãy cho một tên quan mới như cháu cơ hội cống hiến chút sức mọn.
Trương Tiêu Tuyền cũng mở miệng:
- Sa tiên sinh, có Sở Thiên đi theo, anh cứ việc yên tâm.
Có Sở Thiên cùng đi, trong lòng Sa Khôn yên tâm hơn nhiều. Vì thế gật gật đầu nói:
- Vậy hai đứa phải cẩn thận!
Sa Cầm Tú được phê chuẩn, mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức chạy ra ngoài. Sau đó, vẻ mặt trang nghiêm, cô rút điện thoại ra triệu tập máy bay trực thăng, còn sai Minh Nhi mang hai trăm người xuất phát tới Thị trấn Thiên Tinh. Sở Thiên suy nghĩ một lát, vừa theo sau vừa nói:
- Để Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình cùng đi. Đúng rồi, gọi thêm toàn bộ Đội viên Huyết Thứ tới đây. Hôm nay anh muốn xem họ thể hiện ra sao.
Ba chiếc máy bay trực thăng gào thét bay lên bầu trời. Hơn mười chiếc xe tải cũng chở đầy binh lính lái ra khỏi cửa doanh trại.
Năm phút đồng hồ sau, ba chiếc máy bay trực thăng xoay vòng trên đầu biệt thự Vạn Thái, ngay sau đó đỗ xuống.
Hai mươi mấy binh lính toàn thân mặc trang phục ngụy trang, vẻ mặt lạnh lùng kiên nghị, thậm chí không hề cười, tay cầm súng tiểu liên tản ra canh gác. Toàn thân họ toát ra ý chí chiến đấu và sát khí ngập trời. Sát khí lạnh thấu xương khiến người ta dường như nhìn thấy máu chảy đầm đìa và nghe thấy những tiếng gào rú thảm thiết.
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền hơi sửng sốt, Sa gia khi nào có những bộ đội này? Định thần nhìn kỹ mới phát hiện bọn họ đều là Đội viên Huyết Thứ, nhưng đã không còn sự buồn bã rệu rã khi xưa, thay vào đó tràn đầy sức sống và phấn chấn hướng về tương lai. Trong lòng bọn họ đều thầm than, người tài bên cạnh Sở Thiên quả nhiên không ít. Chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủn mà đã khôi phục được phong độ của Huyết Thứ.
Sa Cầm Tú lôi Sở Thiên chui vào máy bay trực thăng. Chiếc máy bay gào thét hướng khu vực phòng thủ tuyến đầu mà đi.
Máy bay trực thăng rất nhanh đã bay tới Thị trấn Thiên Tinh. Nhưng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Thị trấn Thiên Tinh không hề có khói lửa và tro than chiến tranh. Cả binh lính và dân thôn xóm đều sống bình thường như mọi ngày, nhà cửa thôn xóm đều không tổn hao gì. Máy bay trực thăng hạ cánh trên khu đất trống tại trung tâm Thị trấn Thiên Tinh. Trên những con phố nhỏ nhấp nhô, chỉ thấy trâu, ngựa, lợn, gà, chó chạy qua chạy lại, nhàn nhã tự tại chạy từ đầu đường đến cuối phố.
Sở Thiên bước xuống máy bay, không khỏi khẽ nhíu mày. Thị trấn Thiên Tinh sao có thể lạc hậu bần cùng đến thế này. Khắp nơi toàn phân trâu ngựa, chẳng còn chỗ cho người đặt chân nữa. Đây là thị trấn ư? Bẩn thỉu, rối loạn, hôi thối như một cái chuồng gia súc vậy!
Chợ và ven đường đều chỉ là những ngôi nhà tranh thấp lè tè và cũ nát. Trên bốn bức tường bằng đất trát đầy những bánh phân trâu hôi thối. Chúng được phơi khô để đun, giống như than tổ ong người thành phố vẫn hay dùng.
Dân bản xứ đều mặt đen như than. Từ đầu đến chân khoác miếng vải đen tự nhuộm, gầy guộc rách rưới, rất phù hợp với thiên nhiên khô cằn nơi đây. Không biết vì quá nghèo hay là tập tục của họ, họ đều không đi giày. Tất cả đều có một đôi chân trần nứt nẻ, thô ráp, đen bẩn như bồ phiến. Chỉ có mấy chục binh lính vừa tới còn mang chút hơi thở hiện đại.
Sa Cầm Tú hiểu tâm tư của Sở Thiên, bộ mặt trang nghiêm cố tươi cười nói:
- Trận địa tiền tuyến, chịu đựng cả chục lần chiến trận, bần cùng lạc hậu là điều không thể tránh khỏi. Càng quan trọng hơn là, chiến tranh liên miên khiến người ta không còn tự tin tiếp tục sinh sống tại Thị trấn Thiên Tinh này nữa, xem Thiên Tinh như một thị trấn bị hủy diệt. Chỉ cần chiến tranh nổ ra, bọn họ sẽ bỏ chạy mất dạng.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu đoàn trưởng Vương đóng quân tại Thị trấn Thiên Tinh dẫn binh lính tới nghênh đón. Đầu tiên là kinh ngạc nhìn hai mươi mấy vị Đội viên Huyết Thứ lạ lẫm, tự hỏi sao chưa từng gặp qua những người này? Sau đó, lập tức chào Sa Cầm Tú theo nghi thức quân đội chuẩn, cung kính nói:
- Sa tiểu thư, sao tiểu thư phải đích thân đến đây?
Khuôn mặt xinh đẹp của Sa Cầm Tú đã khôi phục vẻ uy nghiêm, khẽ gật đầu, giọng điệu lạnh lùng khiêm khắc nói:
- Tiểu đoàn trưởng Vương, không phải anh đã phát cảnh báo, nói gần Thị trấn Thiên Tinh phát sinh nổ súng với quy mô lớn sao? Tôi lo các anh bị Quân chiếm đóng tập kích nên mới tới trợ giúp. Không ngờ lại tĩnh lặng như thế này. Chẳng lẽ tình báo đã báo sai?
Nửa câu sau khiến Tiểu đoàn trưởng Vương vã mồ hôi, không dám lề mề, vội trả lời:
- Thưa Sa tiểu thư, bọn tôi quả thật đã nghe thấy nhiều phát súng và tiếng nổ lớn, nhưng không phát sinh ở Thị trấn Thiên Tinh. Theo nguồn tiếng nổ phát ra, hình như là ở hướng Đông Bắc của thị trấn. Tôi đã cử hai nhóm đi thăm dò, tin rằng sẽ có tin tức ngay thôi.
Sa Cầm Tú hơi giật mình. Chỗ đó chẳng phải là nơi thông với trung tâm Phòng khu sao?
Sở Thiên hơi kinh ngạc, không khỏi đặt câu hỏi:
- Hay là Quân chiếm đóng vòng qua Thị trấn Thiên Tinh, theo hướng Đông Bắc mà lách vào khu vực phòng thủ?
Sa Cầm Tú lắc đầu, kiên định nói:
- Không thể. Sa gia và Quân chiếm đóng ngăn cách với nhau bởi sông Thiên Tinh. Tuy sông không rộng, nhưng đại bộ phận lại rất sâu. Hơn nữa dòng nước chảy siết, chỉ có khúc sông phía trước Thị trấn Thiên Tinh là nước sông bình lặng. Quân chiếm đóng nếu muốn tấn công Sa gia, buộc phải vượt sông, đánh thẳng vào mặt chính của Thị trấn Thiên Tinh, san bằng nơi này rồi mới có thể vào tới khu vực phòng thủ.
Sở Thiên chợt bừng tỉnh, gật gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp:
- Vậy tiếng súng đến từ đâu?
Vừa lúc đó, vài binh lính hớt hải chạy tới, hướng Sa Cầm Tú và Tiểu đoàn trưởng Vương cúi chào xong, kinh hoảng nói:
- Tiểu, tiểu thư! Tiểu đoàn trưởng! Không, không hay rồi! Tư lệnh Long Thái đã chết!
Tư lệnh Long Thái đã chết?
Gió núi vù vù thổi tới. Mọi người dường như ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng.
Tại nơi đến, Đại trang phòng Văn Tinh.
Đại trang phòng tức là ngôi chùa lớn.
Bảy tám chiếc xe nổ máy, Đội viên Huyết Thứ đi trước dẫn đường, Sở Thiên bọn họ theo sát phía sau. Mặc dù không quen đường nhưng dựa vào tố chất chuyên nghiệp và giác quan nhạy bén vẫn có thể nhanh chóng tìm tới Đại trang phòng Văn Tinh. Minh Nhi bọn họ nhận được thông báo cũng lập tức cử toàn bộ lực lượng tới Đại trang phòng.
Đại trang phòng nơi này cũng giống như một khách sạn miễn phí. Khách thương gia qua đường, người nghèo không có chỗ ở đều có thể dừng chân nơi đây ăn bát cơm. Đại trang phòng mở rộng cửa với tất cả mọi người, khẳng khái vô tư!
Người địa phương cũng thường quyên tặng cho chùa miếu rất hào phóng. Không ít người thường ngày thắt lưng buộc bụng đem tiền tích góp cả đời quyên tặng cho chùa miếu.
Những chuyện như thế này ở Miến Điện rất hay gặp. Giống như Sa Cầm Tú đã nói:
- Người Xa Điền không bao giờ run tay khi bố thí.
Đại trang phòng nằm trên một khu đất rộng rãi bằng phẳng, hai bên là núi cao. Các hòa thượng của Dân tộc Đạn quen sống ven lưu vực sông đã gây dựng nên không gian văn minh trên khe núi này. Từ chân núi tới ven sông có vài chục thửa ruộng bậc thang. Sau khóm tre lấp ló một thôn trại bình lặng yên ả, không hề vấy bụi trần. Trong thôn trại sừng sững một tòa Đại trang phòng vàng son lộng lẫy, cờ bay phấp phới.
Nếu như nói trung thâm của thị trấn Văn Tĩnh khá bần cùng lạc hậu, thì thôn nhỏ này là một viên ngọc chưa từng bị nhuốm bụi trần. Nếu không được tận mắt nhìn thấy, Sở Thiên thật khó có thể tưởng tượng, vì sao Thị trấn Văn Tinh bần cùng lạc hậu như vậy mà nơi đây lại giàu có sạch sẽ thế này. Lẽ nào mọi người thật sự vì tín ngưỡng thần Phật mà tiêu tán tiền bạc, bản thân chịu nghèo khó để vỗ béo hòa thượng?
Gió trưa thổi từng trận, khói bếp lan tỏa trên các nóc nhà.
Không có tăng lữ đánh chuông, gõ mõ, không có tụng kinh niệm phật, chỉ có hai hàng binh lính tới trinh thám tình hình đang rất cảnh giác, ngoài ra chẳng còn một người sống nào. Bốn mươi bảy vị tăng lữ trong thôn đều bị cắt cổ chết.
Mười bốn vị thương gia và dân nghèo ở trọ cũng bị giết chết. Thi thể của họ chất đống trong phòng Thiền. Máu chảy ra lênh láng nhuộm đỏ sàn nhà.
Ở giữa Đại Điện, một pho tượng phật không nam không nữ màu vàng sáng chói đang chắp tay, ngồi xếp bằng, mặt mũi hiền từ khiến người ta muốn òa khóc lên cho vợi đi đau buồn. Vẻ mặt từ bi hiền hậu của phật và những thi thể khủng khiếp tạo nên một sự tương phản rất lớn. Tâm lý của binh lính như vừa bị đấm một cú, chợt trở nên nặng nề dồn nén muốn phát điên.
Nơi đây vẫn không phải chiến trường chính!
Bên cạnh Đại trang phòng còn có gần năm mươi cỗ thi thể nằm ngổn ngang. Những thân cao su bị đốt cháy phát tán thứ mùi rất khó chịu. Hai chiếc xe tải và hai chiếc xe Jeep bị oanh tạc không còn hình hài, nhưng Sở Thiên vẫn có thể phân biệt rõ ràng hai cỗ thi thể trong đó.
Tư lệnh Long Thái và cô gái của lão.