ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Phong Vô Tình hơi bất lực nói:
- Lợi dụng quan niệm thân tình của Sa tiên sinh để làm mưa làm gió, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Sa Thành ngang nhiên hoành hành từ trước tới nay. Nếu không như vậy, chúng ta đã xử ả Thiên Kiều và lão Nặc Đính kia lâu rồi. Sao có thể để chúng ngấm ngầm hại hết lần này đến lần khác.

Sở Thiên nheo mắt nhìn vầng thái dương trên cao:
- Làm mưa làm gió cũng phải có giới hạn. Nếu không vượt quá phạm vi cho phép của Sa tiên sinh thì không sao. Nếu đã chạm tới giới hạn chịu đựng của tiên sinh Sa, ông ấy nhất định sẽ dùng biện pháp khủng khiếp để giải quyết toàn bộ ân oán.
Phương Như Như tò mò chen vào một câu:
- Thế thì có liên quan gì tới Học viện Sa Khát?
Sở Thiên ngồi dậy, chậm rãi nói:
- Mọi người cần biết rằng Học viện Sa Khát là tâm huyết của ai? Là của Sa tiên sinh, cũng là gốc rễ quân đội của Sa gia. Thiên Kiều dám đem quân Đồng Tử ra làm vật cá cược. Tôi nghĩ, Sa tiên sinh chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, thậm chí nổi sát tâm. Tôi tin rằng, sự việc lần này ít nhiều đã đụng chạm tới giới hạn thấp nhất của Sa tiên sinh.

Phong Vô Tình bừng tỉnh ngộ, gật gật đầu:
- Như vậy là ả Thiên Kiều đó thông minh quá ngược lại bị thông minh hại?

Sở Thiên bật nhạc trong xe, là một bài hát cũ của Đặng Lệ Quân. Giai điệu du dương lan tỏa.

Mặc cho thời gian vội vã trôi đi, em chỉ biết có anh.
Mặc lòng bị hơi thở của anh lôi cuốn.
Đời này có mấy ai tìm được tri kỷ!
Dù phải hi sinh tính mạng cũng không hối tiếc.

Tiếng hát vang lên. Phương Như Như bắt đầu thả lỏng người, khẽ hát theo tiết tấu đó. Sở Thiên thấy cô ta đã bình tâm trở lại bèn dò hỏi:
- Người đẹp Phương, Đại đội trưởng Đồ bắt cô ban nãy tới Tam Giác Vàng từ khi nào vậy?

Phương Như Như cũng là người thông minh. Bước chân ra khỏi khách sạn Vượng Lai, cô ta đã biết toàn bộ hy vọng của cô ta lúc này đều nằm cả trong tay Sở Thiên. Giờ cô ta đã đắc tội với Sa Thành, muốn sống sót tại Tam Giác Vàng này chỉ có cách dựa vào Sa Cầm Tú để chống lại Sa Thành. Vì vậy, khi Sở Thiên hỏi, cô ta vội trả lời không do dự:
- Gã đến Tam Giác Vàng từ nửa năm trước. Do hung hãn dũng mãnh, thân thủ lại khá tốt, hợp ý Sa Thành, dần dần được đề bạt lên chức Đại đội trưởng.
Điều này chẳng khiến Sở Thiên ngạc nhiên. Với thân thủ của Đồ Long Hổ, muốn dành chức Đại đội trưởng chẳng có gì là khó. Vì thế, hắn tiếp tục mở miệng:
- Thế cô có biết vì sao gã tới Tam Giác Vàng không? Hoặc gã đắc tội với ai mà phải tới Tam Giác Vàng?

Phương Như Như suy nghĩ một lát, nói:
- Không rõ lắm! Có lẽ là do bị truy sát ở Thiên Triều.

- Sao tự nhiên lại nghĩ là bị truy sát?
Sở Thiên tò mò gặng hỏi:
- Không thể là tới đào vàng hoặc lưu lạc sao?

Phương Như Như sợ Sở Thiên cho là mình ở nói hươu nói vượn, vội giải thích nói:
- Có một lần, đại đội bọn họ tới khách sạn Vượng Lai ăn mừng. Gã dường như đã uống khá nhiều rượu. Tôi hỏi gã nguyên nhân gì mà tới Tam Giác Vàng. Gã nói chẳng may nhặt được hai bản tài liệu, kết quả là bị người ta truy sát. May mà có người anh em nghĩa khí giúp gã giữ chân chúng mới thoát chết. Lúc đó tôi cũng chẳng tin lắm, thầm nghĩ thân thủ của gã mà còn bị truy sát ư? Huống hồ tài liệu gì mà lại quan trọng như vậy.

Sở Thiên khẽ động lòng. Hai bản tài liệu đó là cái gì mà Đồ Long Hổ phải bỏ mạng chạy đến Tam Giác Vàng? Còn người giúp gã ngăn chặn bọn kia chắc là Cô Kiếm rồi. Vì thế, gã này nghe thấy hai chữ “Cô Kiếm” thì cứ như bị thiếu nợ máu vậy.

Nhìn thấy Sở Thiên trầm tư. Phương Như Như vặn hỏi:
- Anh hỏi những điều này chút làm gì?

Sở Thiên sờ mũi, cười cười nói:
- Không có gì, tò mò mà thôi.

Phương Như Như đương nhiên không tin Sở Thiên chỉ đơn thuần là tò mò, nhưng vì hắn không nói nên đành không hỏi nữa.

Chiếc xe nhanh chóng tiến vào doanh trại phía Tây. Trên sân tập luyện có vài trăm quân Cận Vệ của Sa gia đang đứng chờ lệnh. Sa Cầm Tú và Minh Nhi đang ngồi trên xe Jeep nhìn đồng hồ, vẻ mặt khá sốt ruột. Đang định phát lệnh thì họ nhìn thấy bọn Sở Thiên đã trở về. Hai người vội thở phào nhẹ nhõm.

Sở Thiên mới vừa bước từ trong xe ra, Sa Cầm Tú cũng nhảy ra khỏi xe Jeep, thở dài nói:
- Nếu các anh còn không về, em đang định dẫn người tới đánh khách sạn Vượng Lai để đòi người.
Ánh mắt lập tức quét sang Phương Như Như bên cạnh, đề phòng và cảnh giác hỏi:
- Sở Thiên, cô ta là ai? Hình như em đã gặp cô ta ở đâu rồi!
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cô ấy là Giám đốc khách sạn Vượng Lai. Lấy nghệ danh là Phương Như Như. Nếu hôm nay không có cô ấy lái xe tới cứu, e rằng bọn anh sẽ gặp không ít phiền toái. Thiên Kiều và Sa Thành gian giảo hơn nhiều sơ với chúng ta tưởng.

Nghe Sở Thiên nói giúp mình như thế, cái miệng xinh xắc của Phương Như Như hơi hé ra.

Nghe nói Phương Như Như đã cứu bọn Sở Thiên, thái độ của Sa Cầm Tú lập tức trở nên hữu hảo, gật đầu cười với cô ta và nói:
- Cảm ơn cô Phương đã cứu giúp. Sa Cầm Tú vô cùng cảm kích! Giờ mọi người đã trở về an toàn, cũng là lúc kể lại sự việc cho em rồi nhỉ?
Nghe tiểu công chúa này gặng hỏi, Sở Thiên chỉ biết cười khổ. Chẳng cho người ta thở nữa. Hắn lập tức đem sự việc tại khách sạn Vượng Lai kể tóm tắt lại một lần, đồng thời nói với cô ấy:
- Thiên Kiều dám đem Đồng tử quân của học viện Sa Khát ra làm vật cược. Em hãy nói chuyện với cha em. Anh nghĩ, ông sẽ có quyết định của ông.

Sa Cầm Tú dĩ nhiên hiểu ý của Sở Thiên, lập tức nở nụ cười tươi, giơ ngón tay cái nói:
- Hay! Rất hay! Chỉ sợ điều này cũng đã nằm trong dự kiến của anh.
Sở Thiên cười sang sảng vài tiếng, nói lảng sang chuyện khác:
- Sa Cầm Tú, cô gái xinh đẹp này vì cứu anh mà mất cả việc, thiếu chút nữa còn bị đưa tới doanh trại làm kỹ nữ. Anh đã khiến cô ấy bị liên lụy nên cần em tìm một công việc cho cô ấy, Ngoài ra, đảm bảo an toàn cho cô ấy.

Sa Cầm Tú thấy Sở Thiên trốn tránh trả lời, cũng không gặng hỏi, cười nói:
- Cô Phương xinh đẹp như vậy, em đương nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy. Minh Nhi, đi sắp xếp chỗ ở cho cô Phương. Phải chăm sóc cẩn thận! Vài ngày nữa đưa cô ấy tới cô nhi viện làm cô giáo ở đó.
Phương Như Như vốn thấp thỏm lo sợ liền trở nên yên tâm. Nếu không được sự che chở của Sa Cầm Tú, cô ta nhất định sẽ phải chết.

Sau khi Sở Thiên và Sa Cầm Tú cho binh lính giải tán, hắn sánh bước cùng cô trên sân tập, nói:
- Các lão đại xã hội đen đều đã đi cả chưa?

Sa Cầm Tú gật gật đầu:
- Đều đã về cả rồi! Em nghe theo lời anh dặn, lấy từ phần của anh tám trăm cân tặng cho anh Húc. Anh ấy không từ chối liền nhận ngay, bảo em chuyển lời đến anh, có thời gian rảnh rỗi nhớ tới Hồng Kông tìm anh ấy.
Sở Thiên nhớ tới sự nụ cười phóng đãng không kềm chế của anh Húc, từ đáy lòng khen:
- Anh Húc cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng.

Sa Cầm Tú nháy mắt, phụ họa nói:
- Ở Hồng Kông, người ta gọi anh Húc là Trần Hạo Nam thứ hai đấy!

Sở Thiên hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười. Sa Cầm Tú vừa nói như vậy, anh Húc quả thật có chút phong cách của Trần Hạo Nam khi xưa. Ánh mắt sắc bén, khí thế bá đạo, hết sức phóng khoáng nhiệt tình và liều lĩnh. Xem ra, hắn kết giao bằng hữu với anh ấy là rất đúng.
Sa Cầm Tú đã đi được vài bước, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, lục lộ trên người, nói:
- Người Việt Nam sáng nay ra viện có tới tìm anh. Em tưởng gã muốn tìm anh trả thù nên không nói cho gã biết hành tung của bọn anh. Lúc rời đi, gã dặn em chuyển cho anh một bản tài liệu.
Sở Thiên hơi ngạc nhiên. Sa Cầm Tú đã lấy tài liệu ra đưa tới. Hắn chìa tay xoa xoa, cảm giác mỏng như chỉ có một tời giấy. Vì thế, hắn không xé phong bì không do dự. Bên trong chỉ có một tờ coppy đen trắng.

Hắn giơ ra chỗ sáng xem. Đây là một bức ảnh chụp bốn người. Trong đó có hai người lớn và hai trẻ em. Hai người lớn dường như là cha và mẹ. Hai đứa trẻ là hai chị em. Hắn chợt nhớ tới câu hỏi đã hỏi khi ở trên võ đài, biết đó là câu trả lời của người Việt Nam: Anh ta có một chị gái.

Sở Thiên lại một lần nữa nhớ tới Hồng Diệp còn đang ở kinh thành xa xôi, quyết định khi trở về phải xác minh một chút.

Đêm đen đã qua đi trong sự tĩnh lặng ma quái.

Mặt trời vừa ló, một tiếng cười chói tai xé rách sự yên tĩnh của buổi ban mai.

Tiếng cười này mang theo nỗi sợ hãi và lo lắng, thậm chí còn có chút bi tráng. Lập tức, lần lượt từng doanh trại trở nên náo động. Chiếc xe tăng và máy bay trục thăng vốn ở trạng thái ngủ đông cũng được phát động. Chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của bọn Sở Thiên cũng giống như của các binh sĩ, lao ra khỏi lều, xông ra bãi đất. Các binh lính làm vậy theo mệnh lệnh, còn Sở Thiên thì với mục đích thăm dò.

Người thổi còi là Sa Cầm Tú.

Nội trong ba phút, gần ngàn người đã tập hợp xong.

Sở Thiên còn chưa kịp hỏi thì tại cửa binh doanh đã xuất hiện mấy cái xe jeep. Sau khi xe tiến vào sân huấn luyện liền có vài quân nhân bước xuống trước. Cuối cùng mới thấy Sa Khôn, Sa Thành, Trương Tiêu Tuyền, tư lệnh Long Thái và người phụ nữ trong lòng lão cũng đã có mặt.

Sa Cầm Tú mặc một bộ đồ nhung, thấy đám Sa Khôn đi tới thì giơ tay chào theo kiểu quân đội, ánh mắt vừa kiên nghị vừa mang vẻ tự hào. Vẻ đẹp của nàng, không chỉ khiến cho tên Long Thái mập mạp nuốt nước miếng ừng ực mà ngay cả Sở Thiên cũng phải si mê.

Sa Khôn gật gật đầu với cô rồi mang theo Long Thái tiến về phía bên trái của Cận Vệ quân. Trương Tiêu Tuyền đi bên cạnh giải thích cho họ, thỉnh thoảng còn thốt lên vài lời tán dương, Sa Thành thì có vẻ thiếu kiên nhẫn, thi thoảng còn quay lại trừng mắt nhìn Sở Thiên một cái.

Sa Cầm Tú thấy Sở Thiên hết nhìn đông lại ngó tây thì biết hắn đã bị tiếng còi đánh thức, vì thế đi tới, cười khổ nói:
- Sở Thiên, quấy rầy giấc mộng đẹp của anh rồi. Tư lệnh Long muốn thị sát Cận Vệ quân của Sa gia, em mới phải thổi còi khẩn cấp như vậy.

Sở Thiên nhìn Long Thái, lại nhìn nữ nhân hắn đang ôm, không biết người này làm sao lại đến đây? Hắn nhìn xung quanh thấy không có ai mới thấp giọng hỏi Sa Cầm Tú:
- Tên kia sao còn chưa về? Chẳng lẽ không sợ chết luôn ở đây sao?

- Tới địa bàn Sa gia, lão ta sao có thể lo lắng cho an toàn của mình chứ? Là vì bọn em còn lo lắng cho sự sống chết của lão ta hơn!
Sa Cầm Tú cười nói:
- Huống chi lão ta còn mang theo mấy chục bộ hạ tùy thân tinh nhuệ, người khác muốn lấy mạng quả thực không dễ!

Sở Thiên nhìn bốn phía, rất nhanh đã phát hiện ra mấy chục binh lính lạ mặt cao lớn, mỗi người đều lăm lăm súng tự động, cảnh giác cao độ, xem ra Long Thái đúng là một người cẩn thận, chẳng trách còn có thể sống đến hôm nay.

Sa Cầm Tú than thở:
- Mỗi lần lão tới khu vực phòng thủ của Sa gia đều thích ở lại vài ngày. Bề ngoài thì nói là thích khung cảnh nơi đây nhưng thực ra là để khảo sát binh lực phòng thủ của chúng em, đợi đến ngày quân của chính phủ đóng tại đây khai chiến với chúng em có thể nắm thêm lợi thế.

Phong Vô Tình đi phía sau có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi:
- Các cô biết rõ tương lai sẽ phải khai chiến, vì sao còn để cho họ tới khảo sát tình hình Cận vệ quân. Đây không phải là làm lộ thực lực của chính mình sao? Đến lúc khai chiến sẽ rất bất lợi.

Sở Thiên vuốt vuốt cái mũi, cười cười đáp hộ Sa Cầm Tú:
- Biểu hiện thực lực cho Long Thái thấy sao? Phải khiến cho họ biết thực lực của mình, cho họ biết Sa gia không dễ bắt nạt, quan trọng hơn, em sảng khoái đáp ứng cho họ khảo sát Cận Vệ quân, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ em còn có đòn sát thủ lợi hại hơn, vì thế sẽ đánh giá cao thực lực của Sa gia.

- Đúng thế, trên thế giới này, chính quyền dành bằng báng súng!

Phong Vô Tình bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Sa Cầm Tú đợi Sở Thiên nói xong, kéo tay hắn đi về phía trước:
- Đi thôi, dù sao cũng bị đánh thức rồi, cùng đi với em, thuận tiện xem Cận Vệ quân còn thiếu sót vị trí nào, đến lúc đó giúp em huấn luyện thêm người, Cận Vệ quân sẽ càng lớn mạnh.

Sở Thiên vốn muốn đi ngủ lại, nghe Sa Cần Tú nói vậy đành bất đắc dĩ đi cùng cô đến chỗ đám người Sa Khôn.

Long Thái bền ngoài khảo sát Cận Vệ quân Sa gia rất cẩn thận, còn chỉ ra thiếu sót cho đám Sa Khôn, tuy vậy trong lòng lão ta đã âm thầm khiếp sợ. Gần ngàn người này tuy nhìn như một đám trẻ con nhưng người nào cũng tinh thần dâng cao, ý chí chiến đấu sôi sục, nhìn động tác cầm súng là biết họ đã từng vượt qua nhiều thử thách về tố chất quân sự, ở trên chiến trường, những người này nhất định sẽ là dũng sĩ.

Quan trọng hơn là bọn họ đều rất trung thành, tuyệt đối trung thành với đám Sa Khôn! Nhìn vào ánh mắt cháy bỏng sùng bái của họ có thể biết chắc như vậy. Trong lòng Long Thái thầm than một tiếng, nếu quân đóng giữ có những người trung thành như thế này thì mình có thể rời đi thoải mái rồi.

Sở Thiên đi cùng Sa Cầm Tú ở phía sau, nhìn đám người xếp thành hàng ngũ lại không biết nói gì cho phải, đành quay lại hỏi Phong Vô Tình:
- Vô Tình, Vô Danh, các anh đều là bộ đội xuất ngũ, cảm thấy ưu thế và khuyết điểm của Sa gia quân là gì?

Phong Vô Tình không chần chừ, đáp:
- Được huấn luyện bài bản và có sức chiến đấu mạnh mẽ là ưu thế của bọn họ.

- Vậy khuyết điểm là gì?
Sa Cầm Tú hỏi:
- Không cần để ý đến tâm trạng của tôi, cứ nói đi.

Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Phong Vô Tình một cái, thản nhiên nói:
- Thiếu sót lớn nhất, chính là một mũi đao! Cận Vệ quân tựa như một thanh đao sắc bén, khí thế rất tốt, tố chất rất tốt, nhưng lại thiếu mất mũi đao. Đến lúc phải chiến đấu, vốn có thể dùng mũi đao nhẹ nhàng đâm chết kẻ địch thì ngươi lại phải dùng cả thanh đao đánh chết hắn, vừa tốn sức lực hơn mà lại không hiệu quả.

Sở Thiên trực tiếp tổng kết ý của bọn họ:
- Ý của họ là nên đặc biệt đào tạo một đội đặc chủng.
Sa Cầm Tú trịnh trọng gật đầu, nàng cũng cảm thấy thiếu cái gì đó nhưng lại tìm không ra, giờ được hai người Nhiếp Vô Danh nhắc nhở lập tức bừng tỉnh.

Đi được một đoạn, bỗng Sở Thiên trông thấy phía sau của Cận Vệ quân có hai mươi mấy người trông rất lề mề, đứng không đúng hàng ngũ, y phục lộn xộn, hơn nữa trên miệng còn phì phèo thuốc lá, khói thuốc bốc lên nghi ngút giữa không trung.

Sở Thiên không khỏi tò mò, hạ giọng hỏi:
- Sa Cầm Tú, những người đó là ai?

Sa Cầm Tú chần chừ một lúc mới cười khổi nói:
- Không sợ anh chê cười, đó chính là mũi đao của ngày xưa, có điều bây giờ đã gỉ sét rồi.

Sở Thiên hơi sửng sốt, vuốt vuốt mũi hỏi tiếp:
- Có thể nói cụ thể hơn hay không, anh chưa hiểu lắm?

Ánh mắt Sa Cầm Tú ánh lên vẻ tự hào, nhẹ giọng nói:
- Sa gia đã từng có hơn ba trăm lính trinh sát, tên là Huyết Thứ, mỗi người đều lấy trung nghĩa làm đầu, dũng mãnh thiện chiến. Bọn họ giết hai ngàn quân địch, cứu cha em ba lần, cho dù trải qua mấy chục trận lớn nhỏ nhưng vẫn còn hai trăm người còn sống, có thể nói, họ chính là niềm kiêu hãnh của Sa gia.

Sở Thiên lắng nghe, lại nhìn những người lười nhác phía xa, thật khó liên tưởng những người này với những anh hùng trên chiến trường khi xưa.

Nói tới đây, Sa Cầm Tú nhẹ giọng hẳn đi:
- Nhưng năm năm trước, Sa quân đại chiến cùng quân đội đóng giữ của Chính phủ, Huyết Thứ được cử đến dọn dẹp hai tuyến đầu của địch, kết quả chưa hoàn thành được nhiệm vụ đã bị ba ngàn quân địch mai phục khiến cho họ tổn thất mất gần hai trăm người.

Sở Thiên có thể tưởng tượng ra trận chiến kịch liệt đến mức nào. Ba ngàn người dùng sức nhàn hạ để đánh với hai trăm người hành quân đường dài, vậy trận chiến còn gì đáng bàn nữa, còn dư lại hai mươi mấy người có thể trốn thoát đã là kì tích rồi.

- Tuy về sau Sa gia quân đánh lui được quân đóng giữ của Chính phủ, một lần nữa đạt được hòa bình nhưng hào quang của Huyết Thứ đã không tồn tại nữa. Cha em từng nghĩ tới việc bổ sung người cho Huyết Thứ, thế nhưng những thành viên cũ nay đã thành những cái xác không hồn, mỗi người đều sa sút, chìm ngập trong men rượu, còn suốt ngày ẩu đả, đánh nhau, bởi vậy không còn ai muốn gia nhập với bọn họ nữa.

- Với những chiến tích lớn lao khi xưa, chỉ cần không phạm vào trọng tội thì cha em cũng không muốn trừng trị bọn họ. Dưới sự dung túng của cha, họ ngày càng kiêu căng, những thành viên của Huyết Thứ năm đó tự nhận mình là lão tướng cấp cao, dần dần không tuân theo quân pháp nữa, không, phải nói là họ đã sa sút đến cực điểm rồi.

Sở Thiên hiểu ra, gật gật đầu.

Sa Cầm Tú vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến vô số tạp âm. Vốn lúc này không nên xuất hiện âm thanh khác thường nào, thế mà những tiếng tranh cãi lại vang lên hết sức ầm ĩ, Sa Cầm Tú khẽ nhíu mày, bước về hướng phát ra những tiếng tranh cãi đó, Sở Thiên mang theo đám Phong Vô Tình cũng vội theo sau.

Người gây rối lại là những thành viên của Huyết Thứ lừng lẫy năm xưa.

Nguyên nhân cãi vã hết sức đơn giản, vài sĩ quan phụ tá đi theo Long Thái đi qua nhìn thấy mấy thành viên của Huyết Thứ, thấy tác phong lười nhác của họ, nhịn không được buông lời châm chọc:
- Đám phế nhân này cũng gọi là tinh nhuệ sao? Xem ra Sa gia quân ngày càng xuống dốc rồi.

Những thành viên này tuy sa sút nhưng cũng không thể để người khác chửi rủa chính mình, càng không cho phép có kẻ chửi bới Sa gia quân, cho nên bất chấp bây giờ là thời điểm nào, không nhiều lời liền chen lên tay đấm chân đá với đám sĩ quan kia. Đợi đến khi đám Sa Khôn và Long Thái đến thì đã có vài người bị đánh đền bầm dập mặt mũi rồi.

Trương Tiêu Tuyền lên tiếng trước tiên, chất vấn:
- Sao lại thế này? Sao các ngươi lại đánh người của Tư lệnh Long?

Một thành viên Huyết Thứ lười biếng nói:
- Bọn chúng nói năng lỗ mãng, sỉ nhục chúng tôi, cho nên bọn tôi mới giáo huấn một chút.

Cái gì gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ! Long Thái thấy cấp dưới bị ức hiếp, khuôn mặt âm trầm, tiến lên đá mấy tên bộ hạ mấy cái, chỉ dâu mắng hòe:
- Đám càn rỡ này không biết đây là đâu à, đây là địa bàn của Sa gia, Sa tiên sinh có thể giết các ngươi bất cứ lúc nào đấy.

Nét mặt Sa Khôn trở nên lúng túng. Bất kể là đúng hay sai nhưng ở địa bàn của mình đả thương người của Long Thái, không chỉ là Sa gia quân lấy nhiều bắt nạt ít mà Chính phủ có thể sẽ vin lấy cớ này phát động chiến tranh bất cứ lúc nào.

Trương Tiêu Tuyền biết Sa Khôn khó xử, bèn mở miệng giáo huấn:
- Dám ở trong quân đánh người bị thương, trong mắt các ngươi còn có quân pháp nữa không? Chẳng lẽ không biết họ là cấp dưới của Tư lệnh Long? Người đâu, nhốt bọn họ lại.

Thành viên Huyết Thứ không thèm đếm xỉa gì nữa, chỉ cười cười không nói.

Hơn mười người của Sa gia quân lập tức xuất hiện, đang muốn kéo mấy thành viên Huyết Thứ kia đi thì Long Thái đột nhiên mở miệng:
- Tham mưu trưởng, không cần đâu, Long Thái biết Sa tiên sinh là người rất yêu bộ hạ, sao có thể nhẫn tâm để họ chịu khổ được chứ?

Trương Tiêu Tuyền biết ý hắn muốn nói là Sa Khôn bao che cho cấp dưới, đành cười khổ nói:
- Tư lệnh Long, theo ý ông thì phải làm sao cho đúng?

Bình luận

Truyện đang đọc