Những bông tuyết bay nhảy khắp không trung, đâu đâu cũng phủ màu trắng muốt.
Mười chín con người khoác tuyết trên vai làm áo, mười chín gương mặt đằng đằng sát khí, mười chín tay đao phủ lạnh lùng.
Tuyết trên vai họ đã sánh ngang với số tuyết rải trên mặt đất.
Phong Vô Tình bước ra trước mặt Sở Thiên và chị Mỵ, ánh mắt lập tức trở lên đúng như tên gọi: Vô Tình.
Sở Thiên cũng bước lên vài bước, giọng lạnh lùng vang lên:
- Các người là ai?
Mười chín giọng nói đồng thời vang lên, nét mặt vô cùng thảm thương:
- Liễu Xuyên quân!
Sở Thiên khẽ hừ giọng, vẫn giữ giọng lạnh lùng:
- Ra là dư nghiệt của Liễu Xuyên Phong, vừa hay đến để cúng tế đại đao của ta!
Bọn chúng đều là quân của Liễu Xuyên Phong. Trong trận ở núi Phượng Hoàng chỉ có mười chín tên bọn chúng trốn thoát. Vì vậy chúng có hai phương án, một là đến tổ Sơn Khẩu báo cáo tình hình, một là tìm cơ hội giết Sở Thiên báo thù.
Cuối cùng chúng chọn ngày tuyết rơi này là cơ hội tốt khi mà bên cạnh Sở Thiên chỉ vẻn vẹn có một người bảo vệ và một cô gái.
Mười chín tên cùng chuyển động lao đến bên Sở Thiên. Sở Thiên quay đầu nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình, anh ở yên đây bảo vệ cẩn thận cho chị Mỵ, dù có chuyện gì cũng không để chị gặp nguy hiểm. Mấy tên Đông Doanh này để tôi giải quyết!
Phong Vô Tình chần chừ một lát, lo lắng:
- Thiếu soái, vết thương của cậu còn chưa lành mà?
Sở Thiên khẽ cười, ánh mắt lặng lẽ nói:
- Nếu tôi không nhân cơ hội này phát tiết thống khổ trong lòng, thì vết thương này vĩnh viễn sẽ không khỏi được!
Đúng vậy, việc của Chu Long Kiếm và Lâm Ngọc Thanh Sở Thiên đến lúc này vẫn chưa biết phải giải quyết như thế nào.
Mười chín võ sĩ Đông Doanh lao đến, ánh đao cùng ánh tuyết hòa vào nhau, lóe lên trong mắt Sở Thiên. Sở Thiên nhắm mắt lại, chân khẽ chuyển động một chút, người lao về phía trước, Minh Hồng đao trong tay sáng loáng.
Nghe hướng gió phân biệt vị trí. Hai thanh đao của võ sĩ Đông Doanh lao thẳng tới, tay phải Sở Thiên hơi yếu, trước thủ đoạn của bọn chúng, hắn lập tức vung đao về phía trước, hai võ sĩ Đông Doanh trúng đao, máu tuôn ra. Sức đao của Sở Thiên không mạnh lắm nhưng cũng đủ cứa đứt cổ họng của hắn.
Phong Vô Tình đứng yên chiêm ngưỡng trận đấu biến hóa không lường, nếu có gì không ổn thì sẽ tiến lên.
Cái chết của hai võ sĩ chết khiến cho đội hình của Đông Doanh yếu đi nhiều. Sở Thiên mở mắt, đánh tới đánh lui. Hai bước chân đã tiến đến trước mặt bọn chúng. Đám võ sĩ Đông Doanh vô cùng hoảng sợ vì không ngờ Sở Thiên không những có thể phòng thủ mà còn lật ngược tình thế, tấn công từ bốn phía. Hơn mười tên dâng cao lên phía trước để cản đao. Sở Thiên vẫn uy phong, hai tên bị đốn ngã, một tên bị đao bổ trúng, ngã ra phía ngoài.
Một lát sau lại thêm mấy tên nữa. Bọn phía dưới tiến lên hai bước, sắc mặt giận dữ rống lên:
- Sở Thiên, trên tay mày đã dính đầy máu của tổ Sơn Khẩu. Hôm nay mày phải chết dưới tay chúng tao.
Sở Thiên thấy sự thô bạo của chúng thì vô cùng phẫn nộ, sát khí hực bốc lên, lạnh nhạt bước đến trước mặt chúng nói:
- Đến chủ chúng mày – Liễu Xuyên Phong còn mất đầu, huống hồ mấy tên lính quèn như chúng mày, chẳng xứng để tao bẩn tay.
Nói đến đây, Sở Thiên chẳng thèm nói nữa, bước lên vài bước, giáng đao xuống bọn Đông Doanh, cánh tay rơi xuống, gã ngã sang một bên. ‘Pang’ một tiếng, cả đám Đông Doanh lao vào lùm cây bên đường rồi ngã xuống, miệng phun máu ra.
Sở Thiên chống đao xuống, ánh mắt lóe sáng quát lớn:
- Dù sao chúng mày cũng phải chết, cùng lên đi!
Bọn võ sĩ Đông Doanh nhìn uy phong lẫm liệt của Sở Thiên, dù có can đảm đến mấy thì cũng không dám tiến lên.
Cả bọn Đông Doanh vịn vào thân cây đứng lên, bọn chúng gần đây rất tự tin về bản thân, nếu không thì chẳng dám phục kích Sở Thiên. Thế nhưng vừa rồi nhìn Sở Thiên ra tay đánh bay một nửa thì vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, hô lên:
- Giết nó cho ta! Giết nó đi!
Hơn mười tên nghiến răng nghiến lợi, liều chết xông tới.
Sở Thiên vẫn rất bình tĩnh. Áp lực mấy ngày nay khiến hắn trở nên thô bạo.
Hắn như biến thành một con mãnh thú, tay phải nắm chắc Minh Hồng chiến đao, hùng hổ bổ xuống trúng một tên võ sĩ Đông Doanh. Gã chỉ kịp kếu ré lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đầu vỡ vụn. Một cái chết oan uổng.
Mấy tên còn lại lại hô lên, vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ.
Sở Thiên sau khi ra tay, tròng mắt đỏ ngầy, gặp người là giết, ra tay như một kẻ điên. Minh Hồng chiến đao múa trong gió tuyết uy phong. Mặt hắn dính đầy máu, khắp mặt tuyết trắng đầy rẫy thi thể đám võ sĩ Đông Doanh, chỗ thì phần thân, chỗ thì phần đầu.
Chị Mỵ nhắm chặt mắt lại, chị cảm thấy đêm nay Sở Thiên có chút thay đổi.
Không đến mười phút, toàn bộ võ sĩ Đông Doanh ngã xuống, tuyết dần phủ khắp người chúng. Một tên còn sống sót thở hổn hển. Sở Thiên chậm rãi bước đến trước mặt chúng, cười lạnh lùng nói:
- Không thể tưởng tượng mạng mày lại lớn như thế, vậy mà còn chưa chết.
Ánh mắt gã vô cùng độc ác, dùng chút sức lực cuối cùng mắng Sở Thiên:
- Mày chết cũng không được tử tế!
Sở Thiên không nói gì, nhặt đao lên đâm vào yết hầu tên lính Đông Doanh. Chuôi đao uốn éo rồi máu bắn tung tóe khắp nơi.
Những bông tuyết vẫn bay nhảy, toàn con đường phủ đầy tuyết trắng nhưng không ai biết rằng dưới lớp tuyết đó máu đã chảy thành sông.
- A di đà phật!
Một tiếng nói hỏ nhẹ nhàng truyền đến, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác xóa hết bụi trần.
Sở Thiên ngoái đầu nhìn lại, một nhà sư đi chậm chậm đến, người khoác áo cà sa vàng, cổ đeo vòng phật. Thứ khiến Sở Thiên kinh ngạc lại là chân ông ấy, ông đi chân đất, dẫm nát tuyết trắng như không cảm thấy cái rét thấu xương này.
Thần sắc Sở Thiên trở lên nghiêm trọng, chẳng lẽ người cao thủ này muốn giết mình?
Nhà sư đi chậm chậm đến gần, bình thản nói:
- Tên anh là gì?
Sở Thiên khẽ cười, cung kính trả lời:
- Sở Thiên!
Nhà sư không có bất kỳ biểu lộ nào, lại chậm chậm hỏi:
- Thiên bao nhiêu tuổi rồi?
Sở Thiên không chần chừ suy nghĩ, nói luôn:
- Trong lòng không lo lắng!
Sở Thiên yên lặng một chút đột nhiên hỏi:
- Vì sao đại sư lại rời bỏ Thiếu Lâm vậy?
Nhà sư không do dự trả lời:
- Xả thân học Phật.
Ánh mắt Sở Thiên lóe sáng hỏi:
- Đã xả thân học Phật mà sao không thành Phật?
Ông vẫn bình thản trả lời:
- Vì phổ độ chúng sinh.
Sở Thiên lại yên lặng, vẻ mặt trở nên nghiêm trang, người ngoài nghe không hiểu bọn ho đang nói gì cả.
Lời của nhà sư vừa dứt thì khuôn mặt Sở Thiên trở nên bình thản, ông chằm chằm nhìn Sở Thiên, khẽ thở dài nói:
- Sở thí chủ, lâu rồi không gặp, ’Tâm không lo lắng’ đã xa rời thí chủ lâu rồi!
Sắc mặt Sở Thiên chuyển thánh áy náy, giọng cung kính nói:
Không Vô Phương Trượng chỉ giáo rất đúng, tiểu tử cuồng vọng tự đại, giết chóc quá nhiều. Đã kết bạn với ma quỷ, thật hổ thẹn với sự kỳ vọng của ông.
- Ông ấy là trụ trì chùa Thiên Pháp, đại sư Không Vô.
Án mắt ông vẫn không hề trách cứ, nói:
- Duyên đến duyên đi, ma quỷ từ tâm sinh ra. Sở thí chủ vốn là Phật hiệu tinh tham, bất đắc dĩ tục sự bất đắc dĩ tâm. Tôi tin thí chủ sẽ có một ngày trở lại ‘Tâm không lo lắng’.
Sát khí trên người Sở Thiên hoàn toàn biến mất, ánh mắt lại trở lên tinh khiết. Lời nói của phương trượng Không Vô như làm hắn tỉnh ngộ, trong đầu càng thêm áy náy. Sự giết chóc của mình sẽ khiến thần thánh nổi giận.
Sở Thiên cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đại sư Không Vô phổ độ chúng sinh nhưng được đại sư chỉ giáo khiến lòng tôi yên lặng hơn.
Đại sư đặt tay trên đầu Sở Thiên, lạnh như băng lại mang ý thương tiếc, vẻ mặt nghiêm túc. Đại sư miệng lẩm bẩm gì đó, tuyết rơi trên đỉnh đầu cũng không để ý. Một lát sau những bông tuyết tan trên đỉnh đầu, chảy xuống tai, xuống cổ rồi xuống người ông nhưng không hề run rẩy.
Tuyết rơi thế này thì phải dưới âm 15 độ
Rất lâu sau, đại sư thu bàn tay lạnh như băng lại, cười hiền lành nhẹ nhàng nói:
- Sở thí chủ, đi đi, tôi tin anh sẽ tìm lại được chính mình.
Sở Thiên kính trọng gật đầu, nhớ đến vấn đề gì đó liền nói:
- Đại sư Không Vô, băng tuyết lạnh thấu xương thế này, sao ông không đi giày? Tu hành mà khắc khổ như vậy thì vi phạm Phật gia mà thuận theo tự nhiên có hơn không?
- Tôi không giết người nhưng người lại vì tôi mà chết.
Ánh mắt Không Vô phương trượng hiện lên một chút thông khổ, nhìn gió tuyết nói:
- Đến được đây, không chỉ là ý trời. Tôi đã đi giày vải rất thoái mái. Vậy mà chỉ vận công một lát anh đã để lại trên tuyết trắng hơn mười thi thể, là do tâm ma của Sở thí chủ mà ra. Nhưng đó cũng là ý trời, Không Vô rất áy náy cho nên kiếp này vĩnh viễn không đi giày nữa.
Sở Thiên hiểu ý Không Vô.
Ý của đại sư là vì xỏ giày mà không kịp đến đây ngăn Sở Thiên giết người nên vô cùng áy náy. Bởi vậy kiếp này tự trừng phạt mình bằng cách không đi giày.
Đại sư quay đầu rời đi, dấu chân nhỏ gầy để lại trên tuyết như một lời hứa hẹn.
Trong lòng Sở Thiên bắt đầu cảm thấy khó chịu, muốn nói gì đó nhưng không cách nào mở miệng ra được.
Đại sư như đoán được suy nghĩ của Sở Thiên, nhưng không quay lại nói:
- Sở thí chủ, không cần khó xử vì Không Vô phải chịu khổ, họa phúc khó lường! Không Vô giờ đang làm khách ở miếu thần Thiên Hữu. Nếu rảnh hãy đến uống trà!
Sở Thiên quỳ xuống mặt tuyết, dập đầu liền ba cái.