ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Ba nam ba nữ, chuẩn xác mà nói là ba anh chàng thanh niên đẹp trai và ba mỹ nữ chói mắt sáu người này phối hợp nhau lại càng làm tăng thêm sức mạnh, sắc mặt cao ngạo, ánh mắt ngông cuồng, còn có quần áo và đồ trang sức vô cùng xa xỉ, rõ ràng muốn nói cho người khác rằng họ đều là con em thế gia, con em nhà có quyền có thế ở Kinh thành. Những kiểu con em thế gia này không hề ít nhưng trong một lúc tụ tập sáu người lại vẫn rất có khí thế, Liễu Yên là cô gái có ánh mắt ngông cuồng và sắc mặt cao ngạo nhất.
- Sở Thiên? Sao anh không nói chuyện?
Liễu Yên lạnh lùng nhìn Sở Thiên nói:
- Anh đã dẫn chị em tốt Tô Dung Dung của chúng tôi đi đâu? Giờ lại chuẩn bị đi đâu nữa?
Sở Thiên nở nụ cười, không mở miệng, hắn biết khi một người ở vào lúc không lý trí, nói thêm với cô ta một chữ cũng sẽ trở thành nhân tố gây nên "chiến tranh", mỗi câu mà hắn nói đều sẽ bị cô cô phản bác từng câu từng câu một, vì vậy dù có nói nhiều cũng vô dụng, vẫn sẽ bị quở tránh, vẫn cứ giữ vẻ trầm mặc thì hơn.
- Mộng Mộng, Lộ Lộ hai người sao cũng tới rồi?
Tô Dung Dùng nhìn hai cô gái bên cạnh Liễu Yên, cô rất ngạc nhiên với việc hai người họ xuất hiện ở đây, lên tiếng hỏi:
- Hai người không phải đàng chuẩn bị cho dạ hội chào đón tân sinh viên vào tối mai sao? Ngay cả thời gian ăn cơm cùng tôi và Liễu Yên cũng không có mà?
Mộng Mộng cùng Lộ Lộ nhìn nhau cười, không biết làm sao cười khổ nói:
- Dung Dung còn không phải vị cậu sao, Liễu Yên nói cậu bị một tên vô danh tiểu tốt to gan lớn mật lừa đi, cậu nói xem là chị em tốt của cậu dù có chuyện to bằng trời chúng tôi cũng chỉ có thể bỏ lại, chạy đến cứu cậu.
Tô Dung Dung bất đắc dĩ cười cười, nét mặt đầy nghiêm túc và trang trọng nói với Liễu Yên:
- Liễu Yên, mình không có chuyện gì, chỉ là cùng đi ăn bữa cơm với Sở Thiên thôi, sao cậu gọi cả Mộng Mộng cùng Lộ Lộ đang bận rộn đến chứ?
- Ai nói mình là chị nuôi của cậu chứ?
Liễu Yên thở dài nói:
- Mình không quan tâm cậu thì quan tâm ai chứ?
Tô Dung Dung không biết làm sao với cô chị nuôi này. Ai bảo Liễu Yên là con gái nuôi của mẹ mình chứ?
Liễu Yên nhìn Sở Thiên vẫn giữ thái độ trầm mặc, lại nhìn ba anh chàng đẹp trai ở bên cạnh mình, nét mặt lộ ra có chút giảo hoạt nói:
- Dung Dung, nếu như mọi người đều đã tới đây rùi thì cùng uống ly cafe đi.
Rồi cô lập tức cười:
- Nhân tiện mình giới thiệu cho cậu bạn trai của mấy người Mộng Mộng.
Ba chàng trai đẹp trai lập tức lịch sự gật đầu với Tô Dung Dung, nhưng không hề lên tiếng hẳn đều đã bị bọn Liễu Yên dạy dỗ vô cùng nghe lời.
Tô Dung Dung luôn thắc mắc ba chàng trai bên cạnh Liễu Yên là ai, bây giờ biết họ là bạn trai của bọn Mộng Mộng thì trong lòng cô có thêm vài phần hiếu kỳ. Rốt cục chàng trai như thế nào có thể nhận được sự ưu ái khuê trung mật hữu bằng tuổi của mình, phải biết dù bên cạnh bọn Liễu Yên có rất sao vây quanh, có đếm cũng đếm không hết con trai vây quanh họ nhưng ba cô bạn thân này ngoài cần để giải quyết sự cô đơn thì trước giờ chưa từng chính thức tuyên tố bạn trai với bên ngoài.
Vì bọn Liễu Yên trước nay vẫn luôn theo đuổi chủ nghĩa: trong muôn vạn hoa, phiến diệp không dính thân.
Tô Dung Dung không có chút nào cảm nhận ra mục đích đích thực của Liễu Yên, Sở Thiên lại sớm nhìn ra Liễu Yên muốn dùng ba tên đẹp trai để đả kích mình, để thấy được sự bình thường của mình rồi đạt được mục đích chia rẽ mình với Tô Dung Dung. Sở Thiên cười khổ lắc đầu, Liễu Yên thực sự là một cô gái có cá tính, nếu đổi thành một người khác có thể sẽ bị Liễu Yên dọa sợ rồi, nhưng đối với hắn mà nói thì không có gì phải sợ hãi cả.
- Đi thôi, chúng ra đến quán cafe Minh Nguyệt.
Mộng Mộng cùng Lộ Lộ đi tới khoác cánh tay Dung Dung cười hì hì nói:
- Bốn chị em chúng ta lâu rồi không ngồi nói chuyện cùng nhau, đêm nay bất luận gió bão thế nào chúng ta cũng nhất định phải trò chuyện thật vui vẻ.
Cánh tay ngọc ngà của Mộng Mộng vẫy nhẹ, ba anh chàng đẹp trai lập tức ấn phím điều khiển xe, ba chiếc Audi không xa lập tức kêu lên, rồi lại lập tức yên lặng.
Tô Dung Dung cười cười, không quên quay đầu nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, cùng đi đi, đêm nay em sẽ giới thiệu chị em tốt của em cho anh làm quen.
Sở Thiên không thèm để ý đến ánh mắt coi thường của ba anh chàng đẹp trai, tùy tiện chọn một chiếc Audi rồi ngồi lên, khuôn mặt của chủ xe dương lên ánh mặt trời đẹp trai, lạnh lùng nói với Sở Thiên:
- Cậu không có xe sao?
Ngữ khí dường như rất không muốn hắn ngồi xe của mình, sợ Sở Thiên đạp đổ thân phận của anh ta.
Sở Thiên thành thực lắc đầu nói:
- Không có.
Ánh mắt sáng ngời có thần của chủ xe khinh thường nhìn Sở Thiên, cắm chìa khóa vào, đặt ở tay lái, cũng tốt, cho tên tiểu tử nghèo khổ ngồi vào hưởng thụ một chút chiếc Audi, cho hắn biết thế nào gọi là người có tiền, thế là ngữ khí của anh ta mang chút kiêu ngạo nói:
- Cũng phải, tân sinh viên bình thường sao có thể mua được chiếc xe xịn chứ?
Ngữ khí của vị nhân huynh này vừa thốt lên hai chữ "xe xịn" dường như muốn biểu thị giá trị xa xỉ của chiếc xe Audi của mình.
Sở Thiên không nói gì, bỗng nhiên nhớ lại ở Thượng Hải khi lái chiếc xe jeep đã đâm vào chiếc Audi của bọn Hà Diệu Tổ, trong lòng bất giác cười một chút.
Vị nhân huynh này tưởng nụ cười của Sở Thiên thể hiện sự gưỡng mộ, ánh mắt của anh ta liền trở nên cao ngạo, liền đạp chân ga đuổi theo hai chiếc xe phía trước.
Ba chiếc xe đi mười mấy phút, vượt hết đèn đỏ vì vậy rất nhanh đã đến quán cafe Minh Nguyệt.
Bọn Liễu Yên đã xuống xe, đang ôm nhau cười cười nói nói đi vào quán cafe.
Sở Thiên duỗi duỗi người, uốn éo cổ, bước đi nhanh dần đi vào cùng họ.
Liễu Yên cố ý đi phía sau, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Thiên, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Sở Thiên, tuy anh đã từng cứu Tô Dung Dung nhưng đừng tưởng rằng như vậy có thể có tư cách yêu Dung Dung. Anh chỉ là một tiểu tử bình thường, không có quyền thế, không có bối cảnh, không có quan hệ, anh dựa vào đâu mà yêu Tô Dung Dung chứ?
- Biết cái gì là quyền lực, cái gì là bối cảnh, cái gì là quan hệ không?
Liễu Yên liên tục "nã pháo" nói:
- Nếu ngày nào anh có thể suốt dọc đường đều vượt đèn đỏ mà bình an vô sự, trong lòng không cần lo lắng gì thì anh sẽ có thể hiểu được.
- Không cần lấy hành vi ngu muội đó ra để khoe khoang đặc quyền của mình.
Sở Thiên không thèm để tâm mở miệng nói:
- Chỉ có thể làm người ta cảm thấy cô vô tri mà thôi.
Nét mặt Liễu Yên biến sắc, không cam lòng yếu thế nói:
- Đừng tưởng được ăn nho mà nói nho chua, đợi ngày anh có tư cách rồi hãy nói với tôi đạo lý.
- Tôi có thể rất có trách nhiệm nói cho cô biết, tôi thật lòng yêu Tô Dung Dung.
Biểu hiện của Sở Thiên không hề khó chịu, lạnh nhạt nhìn Liễu Yên nói:
- Quyền thế, bối cảnh, quan hệ trong mắt Sở Thiên tôi thì chỉ như mây khói, nếu tôi muốn.
Sở Thiên ngừng một lúc, Liễu Yên lập tức dựng lỗ tai lên.
- Nếu như tôi muốn, thì không cần tốn nhiều công sức.
Sở thiên nhẹ nhàng nói vào tai Liễu Yên.
Cực kì ngông cuồng! Cực kỳ vô tri! Cực kỳ vô sỉ! Trong lòng Liễu Yên bật ra mấy chữ đó.
Một chiếc ghế tựa thoải mái, lịch sự; một chiếc dương cầm cao quý trang nhã, một chiếc tủ trưng bày rực rỡ muôn màu cùng với một bức bích họa ấm áp tao nhã lịch sự, đều có thể thể hiện được một loại không khí đủ để khiến người ta cảm động của quán cafe Minh Nguyệt. Trong không khí này, tay cầm một ly Lam Sơn hoặc là một Lam Sơn thành thục quả cảm hoặc một loại sữa đặc biệt phong phú hoặc cafe đá ngắn gọn cởi mở, trên bài rải rác bày một ít sách báo có cả truyền thống lẫn hiện đại, bên tai vang vọng tiếng nhạc jazz du dương hoặc một ca khúc lãng mạn đang lưu hành đều là một cách hưởng thụ làm người ta thích thú vô cùng.
Bọn Tô Dung Dung tìm một cái đài lớn ngồi xuống, nghe tiếng dương cầm cao nhã, Liễu Yên nhăn mày, vỗ tay gọi nhân viên phục vụ đến, chỉ vào âm nhạt mang chút kiêu ngạo nói:
- Đổi nhạc nào nghe vui một chút, loại nhạc này nghe chói tai quá.
Dù nhân viên phục vụ cảm nhận được ngữ khí hung hăng, vênh váo của Liễu Yên, nhưng không hề có biểu hiện gì không vui vì cô biết mình chỉ là một cô phục vụ nhỏ không có ý nghĩa gì, so với những công tử ăn no rỗi việc và những cô thiên kim tiểu thư này thì cô thực sự quá nhỏ bé, thế là cô gật gật đầu nở nụ cười ấm áp chuẩn bị rời đi.
- Nếu như có thể, phiền cô đổi thành nhạc nhẹ.
Khuôn mặt Sở Thiên lộ lên má lúm đồng tiền mê người, cười nói với cô phục vụ:
- Tôi nghĩ như vậy sẽ yên tĩnh hơn, con người cũng sẽ hết bực bội. Cám ơn.
Cô nhân viên phục vụ đã bị nụ cười của Sở Thiên làm hòa tan, lại nghe thấy Sở Thiên nói "Cám ơn" lịch sự với cô như vậy, trong lòng nhất thời trở nên vui vẻ, lộ ra nụ nười tự đáy lòng nói:
- Được ạ, xin chờ một chút, giờ tôi sẽ đi đổi cho anh.
Nói xong cô còn khẽ gật đầu với Sở Thiên.
Mộng Mộng và Lộ Lộ thấy Sở Thiên có khả năng kiềm chế, lại lịch sự như vậy ý thù địch dường như ít đi một chút, nhưng lại lập tức nhìn hai người Sở Thiên cùng Tô Dung Dung ấn tượng vào trước làm chủ làm bọn họ nhìn thế nào cũng thấy Tô Dung Dung và Sở Thiên giống như công chúa Bạch Tuyết và chú lùn, thực sự không xứng chút nào vì vậy trong lòng cứng rắn quyết định đêm nay nhất định sẽ giúp bọn Liễu Yên phá đôi uyên ương này, chia rẽ Sở Thiên và Tô Dung Dung.
- Dung Dung, mình giới thiệu với cậu một chút nhé.
Liễu Yên thân mật ôm Tô Dung Dung, chỉ vào anh chàng đẹp trai ở bên trái nói:
- Đây là Tần Thành, hội trưởng hội thực hành học viện kiến trúc đại học Thiên Kinh, bạn trai chính thức của Mộng Mộng.
- Đường Hiểm Phong, hội trưởng ngoại giao hội sinh viên, học viện ngoại ngữ đại học Thiên Kinh, bạn trai của Lộ Lộ.
Cằm của Liễu Yên khẽ đặt vào anh chàng nhã nhặn ở bên phải, không quên báo thân phận khác của anh chàng.
- Đây là người Liễu đại tiểu thư yêu thương, Lang Côn hội trưởng mạng truyenfull.vn hội sinh viên học viện tin tức đại học Thiên Kinh.
Mộng Mộng cười nói, đồng thời rát ra một tờ khăn giấy lau sạch tro bụi trên quần áo của Tần Thành.
Cuối cùng Lộ Lộ cũng bổ sung thêm một câu:
- Còn nữa, càng trùng hợp là họ đều là huấn luyện viên Taekwondo của trường học nha.
Ba anh chàng đẹp trai tuấn tú lập tức nở nụ cười mạnh mẽ lại không thiếu chút ôn nhu lên, thể hiện vẻ hữu hảo với Tô Dung Dung. Bọn họ sớm đã biết gia thế của Tô Dung Dung từ miệng của bạn gái mình, tự nhiên không dám ngông cuồng, lúc nhìn sang Sở Thiên thì sắc mặt lại lập tức trở nên ngạo mạn.
Tô Dung Dung lịch sự gật đầu với những thanh niên tuổi trẻ triển vọng này, sau đó kì quái hỏi bọn Liễu Yên:
- Sao mình chưa từng nghe mấy cậu có bạn trai vậy? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện hết thế này?
Liễu Yên dường như sớm nghĩ tới Tô Dung Dung sẽ hỏi câu này bèn cười khổ một cái, mở miệng nói:
- Bọn mình quen nhau lâu rồi, cũng ở bên nhau lâu rồi, chỉ cảm thấy Dung Dung cô đơn, ngại kích thích cậu nên trước giờ vẫn không nói cho cậu biết, cậu sẽ không giận chứ?
- Ngốc ạ, chị em tốt của mình có chỗ quy tụ, mình vui còn không kịp sao có thể giận được chứ?
Tô Dung Dung mỉm cười rồi lập tức dựa vào người Sở Thiên nói:
- Huống hồ, mình cũng có người thuộc về mình rồi, xin giới thiệu với mọi người đây là bạn của mình Sở Thiên.
Tô Dung Dung không nói ra trực tiếp hai chữ "bạn trai", ngoại trừ sự rụt rè ra, cô cũng đang suy nghĩ Sở Thiên có thích mình hay không.
Sở Thiên lập tức phát lạnh, hắn cảm nhận được sáu con mắt tựa như kiếm sắc đâm vào người mình, anh bất đắc dĩ cười khổ, biết mình đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đêm nay thực sự không được yên tĩnh, ly cafe này cũng khó mà uống rồi.
Bọn Liễu Yên đều mê man vô lực, họ thực sự không có cách nào tưởng tượng được sao Tô Dung Dung lại có thể yêu tên Sở Thiên bình thường đó. Cách ăn mặc bình thường, trang sức bình thường thậm chỉ cả điện thoại di động cũng bình thường, căn bản không cần đoán, vừa nhìn là biết hắn là một tên tiểu tử nghèo khổ.
Liễu Yên ít nhất cũng biết Sở Thiên có chút thân thủ, có chút gan dạ, cũng có chút văn hóa, có chỗ không có ý nghĩa như vậy nhưng trong mắt bọn Mộng Mộng thì đầy mỹ lệ động lòng người, đầy mỵ lực, không một tỳ vết. Tô Dung Dung nếu theo Sở Thiên thì thực sự đúng là phung phí của trời, như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, họ thực sự không có cách nào chấp nhận được, cũng không có cách nào muốn Dung Dung chấp nhận, thế là thầm quyết tâm nhất định phải giúp Liễu Yên giẫm đạp Sở Thiên đến cùng, giẫm xuống vực sâu vĩnh viễn không thể đổi đời.
Bọn Tần Thành sớm đã nhận được sự cảnh cáo dã man của bạn gái, đêm nay nhất định phải biểu hiện thật xuất sắc, nhất định phải đạp Sở Thiên xuống vì vậy đêm nay mới ăn mặc đẹp trai mê người như vậy, ngay cả ánh mắt cũng phải luyện tập mất hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lòng đang thầm thở dài thay cho Sở Thiên, thực sự có chút xem thường Sở Thiên thậm chí còn có chút đố kỵ.
Vì trong mắt họ, nếu so nhan sắc với bọn Liễu Yên thì Tô Dung Dung xinh đẹp hơn mấy phần mà Sở Thiên so với mấy người thanh niên triển vọng bọn họ thì thua kém vài bậc, vì vậy trong lòng sao không đố kỵ cơ chứ?
Trong lúc tâm tư của mọi người thay đổi thì nhân viên phục vụ đã đổi thành nhạc nhẹ, âm thanh nhẹ nhàng mà lại cảm động lòng người dần dần tản ra, xem ra thế này mới làm căn phòng có được sự nhàn nhã thoái mái của quán cafe.
Không ai có thể phủ nhận, mở nhạc nhẹ trong quán cafe, uống cafe mà mình yêu thích, nhàn hạ nằm trên ghế sa lon chính là một cách hưởng thụ của đời người.
- Sở Thiên, không ngờ anh cũng biết thưởng thức như vậy.
Nét mặt Tô Dung Dung trở nên hưng phấn:
- Con trai bây giờ rất ít người thích nhạc nhẹ, còn tưởng tri âm không nhiều, không ngờ anh lại hiểu về âm nhạc như vậy.
- Dung Dung, đừng đánh giá cao người ta.
Mộng Mộng gây khó dễ trước, ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Thiên:
- Nói không chừng người ta chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi.
Sở Thiên không phản bác, nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, chỉ là nói mò mà thôi.
- Chúng ta đừng mải nói chuyện, cafe còn chưa gọi đó.
Đường Hiểm Phong quả nhiên là hội trưởng ngoại giao, rất nhanh phát hiện ra mọi người chỉ ngồi thôi, nếu không phải nhân viên phục vụ thấy bọn họ quần áo cao sang, chỉ e sớm đã đuổi bọn họ ra ngoài rồi.
- Phục vụ, ghi đơn.
Liễu Yên lại vỗ tay, mở menu cafe ở trên bạn bắt đầu thảo luận với bọn Lộ Lộ ở bên cạnh. Tục ngữ nói rất hay, ba người phụ nữ một vở kịch, lúc mà nhiều phụ nữ thì đàn ông chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
Một lát sau, mấy cô gái dường như không có đầu mối gì, Liễu Yên vỗ bàn, đóng menu cafe lại, vẻ mặt đau khổ nói:
- Xem đi xem lại cũng không có gì đáng xem cả, ngược lại lại làm người ta phiền não, mọi người uống gì?
Bọn Mộng Mộng và Lộ Lộ cũng lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, uống cafe đơn giản là trò tiêu khiển nghiệp dư, không nhất định phải phải uống thế là họ đồng thanh nói:
- Tùy!
Liễu Yên lại nhìn bọn Tần Thành, bọn Tần Thành chần chừ một lát rồi cũng mở miệng nói:
- Tùy!
- Không gọi nữa, chúng ta cùng uống Capuchino, mấy người không có ý kiến gì chứ?
Liễu yên chuẩn bị vỗ án quyết định.
Bọn Mộng Mộng đều là chị em tốt, tự nhiên không có ý kiến gì, bọn Tần Thanh thì không dám có ý kiến gì, Lang Côn còn khoe khoang kiến thức của mình:
- Capuchino làm một loại cafe dung hòa giữa sự đậm đà đặc biệt của cafe Ý cùng với bọt sữa rất thích hợp để những người trẻ tuổi thưởng thức.
Liễu Yên tán dương nhìn Lang Côn, tên này còn có chút thưởng thức, hôm nay xem ra sẽ cho mình thêm chút thể diện.
- Lúc uống ngụm đầu tiên có thể cảm thấy vị ngọt ngào cùng mềm yếu của lượng lớn bọt sữa, ngụm thứ hai có thể thực sự thưởng thức được vị đắng chát, nồng đậm vốn có của cafe, cuối cùng khi hương vị dừng lại trong miệng, bạn sẽ có thể cảm thấy hương dịu sâu sắc nhiều hơn.
Đường Hiểu Phong bổ sung thêm vài câu làm mình cũng lộ ra vài phần nội hàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khuôn mặt Lộ Lộ cũng nở lên nụ cười nháy mắt mấy cái với Đường Hiểm Phong.
Ánh mắt Mộng Mộng sáng, liếc nhìn Tần Thành.
Tần Thành suy nghĩ một lát rồi cũng nói thêm một câu:
- Capuchino còn có một mật ngữ khác đó là: I love You.
Tô Dung Dung không tự chủ được khen:
- Liễu Yên, kiến thức của bạn trai các cậu thật uyên bác, ngay cả những thứ này cũng biết.
Trong lòng bọn Tần Thành thầm thở dài, cũng như vượt qua rồi, cũng may mình nhìn thấy một số tin tức tuyên truyền về Capuchino trong các quán quà cafe, biết một chút lai lịch của nó nếu không thì hôm nay sẽ bị mấy cô bạn gái giết chết rồi.
Sau đó bọn Liễu Yên lập tức khiêu khích nhìn Sở Thiên, ai ngờ Sở Thiên không hề có phản ứng gì, uống từng ngụm từng ngụm ly nước chanh.
Nhân viên phục vụ cầm bút viết lên đơn, chuẩn bị sau khi viết xong thì đi hạ đơn.
- Cho tôi ly cafe Lam Sơn.
Sở Thiên dựa vào ghế sa lon, lười biếng nói:
- Hơn nữa phải là của Jamaica, có không vậy chị?
Câu hỏi sau cùng Sở Thiên nói với cô phục vụ, cô phục vụ thấy nụ cười của Sở Thiên trong lòng rất thoải mái, vội vàng gật đầu nói:
- Có, tuy đắt chút nhưng hương vị rất ngon.
Âm thanh không hài hòa của Sở Thiên lộ ra nhiều phần dũng khí, nhưng trong mắt của bọn Liễu Yên chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi, không có hiểu biết gì.
- Học đòi văn vẻ, ngay cả Jamaica cũng không biết là ở đâu mà còn đòi uống cafe Lam Sơn.
Liễu Yên nhận định Sở Thiên muốn thể hiện sự khác người nên cố ý gọi cafe Lam Sơn:
- Anh biết cafe Lam Sơn không?
Bọn Mộng Mộng cũng lộ ra vẻ giễu cợt chằm chằm nhìn Sở Thiên, muốn xem Sở Thiên bị xấu mặt là như thế nào.
- Cafe Lam Sơn là loại cafe ưu việt nhất trên thế giới, nó có tất cả các đặc điển của tất cả các loại cafe ngon, không những khẩu vị nồng đậm hương thuần mà hơn nữa còn vì sự phối hợp hoàn mỹ của ba vị ngọt , chua, đắng của cafe. Vì vậy hoàn toàn không thấy đắng, chỉ cảm thấy một vị chua vừa phải mà hoàn mỹ.
Trong lòng Liễu Yên lộp bộp một chút, tên tiểu tử này không phải thần kỳ như vậy chứ? Ngay cả văn hóa cafe cũng hiểu.
- Tại sao gọi là cafe Lam Sơn?
Tô Dung Dung hiếu kỳ hỏi rồi lập tức thấy mình hỏi vấn đề này quá khó rồi, đây đã không còn là đặc tính của cafe Lam Sơn nữa rồi mà liên quan đến lịch sử, địa lý và văn hóa của cafe Lam Sơn.
- Lam Sơn là sơn mạch nằm ở phía đông của đảo Jamaica, vì núi nằm trong sự bao vây của biển Caribe nên mỗi khi không khí nắng ráo sáng sủa ánh mặt trời lại chiếu thẳng xuống mặt biển xanh thẳm, trên ngọn núi phát ra ánh sáng xanh của nước biển, nên được gọi là Lam Sơn.
Sở Thiên không hề cảm giác thấy có gì đó không đúng, sờ sờ mũi, đẹp trai cười, tiếp tục nói:
- Ngọn núi Lam Sơn cao 2256m so với mặt nước biển, là ngọn núi cao nhất vùng Caribe, cũng là thánh địa du lịch nổi tiếng. Ở đây nằm trong vành đai cafe có đất đai màu mỡ của núi lửa, không khí tươi mát, không có ô nhiễm, khí hậu ẩm ướt quanh năm nhiều sương, nhiều mưa, khí hậu như vậy đã tạo ra cafe Lam Sơn Jamaica nổi tiếng thế giới, đồng thời cũng đã tạo ra loại cafe giá cao nhất trên thế giới.
Bọn Liễu Yên vốn định làm Sở Thiên bị xấu mặt nhưng không ngờ tên tiểu tử này hạ bút thành văn, rõ ràng và hợp lý như vậy.
- Em cũng muốn uống cafe Lam Sơn, em muốn thử mùi vị cafe mà Sở Thiên thích.
Tô Dung Dung bất chấp ánh mắt của mọi người, lại một lần nữa dựa vào bên cạnh Sở Thiên, thần sắc trên mặt hiện lên sự hạnh phúc, vui vẻ.
Bọn Liễu Yên lắc đầu, Tô Dung Dung sắp không có thuốc chữa được rồi, xem ra phải nhanh chóng phá hỏng hình tượng sáng lạn của Sở Thiên mới được.
Sở Thiên muốn nắm tay Tô Dung Dung nhưng lại sợ bọn Liễu Yên ăn tươi nuốt sống mình, suy nghĩ một lúc, vẫn nên kìm nén tình yêu dịu dàng trong lòng mình thì hơn, hắn lạnh lùng nói:
- Dung Dung, anh thấy em uống cafe Connor thì sẽ thích hợp hơn.
- Tại sao?
Tô Dung Dung nói ra điều nghi vấn trong lòng mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc