Bà Thẩm sững sờ thốt ra:
- Hỏi cái gì vậy?
- Có người đánh nhau ở nơi công cộng, sự việc công khai trước mọi người, dù cho không có ai tới báo án, cảnh sát có quyền truy cứu người gây ra; hơn nữa tôi lại báo án, mà sự việc cảnh sát và mọi người đều nhìn thấy.
Đỗ Kỳ Sơn nở nụ cười khổ, trong lòng hiểu rõ tên nhóc này, câu hỏi vừa rồi thuần túy là kéo mình xuống nước, không ngờ hắn có lòng dạ thâm sâu như vậy. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, đành trịnh trọng gật đầu:
- Loại tình huống này, cảnh sát mang bọn họ về trụ sợ trợ giúp điều tra hoàn toàn là hợp pháp!
Tới tận đây đám quan chức quyền quý mới hiểu động cơ Sở Thiên đánh người.
- Vì vậy, kẻ có hành vi ẩu đả tại hiện trường, với sự việc có tính pháp lý liên quan tới người nước ngoài của Park Dong Huan là hoàn toàn không có ý nghĩa, đương nhiên, phái đoàn ngoại giao có thể khiếu nại lên chính phủ, nhưng hiện tại việc bắt Park Dong Huan là danh chính ngôn thuận, không cần sự phê chuẩn của tòa án. Nếu có ai ngăn cản, đừng trách Sở Thiên nhận pháp không nhận người.
Những lời nặng nề cuối cùng của Sở Thiên nói ra, khiến bà Thẩm không kìm nổi phải lui ra về sau vài bước. Tuy rất tức giận nhưng không thể nói được gì đến ngay cả Đỗ Kỳ Sơn cũng tỏ ra đây là hành vi thỏa đáng, mình còn dây dưa được sao, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Thiên. Đêm nay, bởi vì tên nhóc này, tiệc rượu do Thẩm gia tổ chức thảm hại vô cùng.
Thẩm Nam Phương cùng người phụ trách phái đoàn ngoại giao trao đổi với nhau, trấn an gã không cần phải lo lắng.
Mã Phi cúi người xuống, không chút khách khí còng tay Park Dong Huan.
Sở Thiên gật đầu, đang chuẩn bị phất tay gọi người rời đi, Kim Lee Ya đi tới gần Sở Thiên bất ngờ xuất ra một con dao ăn đâm tới lưng hắn. Sở Thiên không quay người lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Khả Nhi quay ngoắt 1800 xuất ra đao mỏng óng ánh, lạnh lẽo đâm tới của Kim Lee Ya.
Kim Lee Ya thấy thế kinh hãi, mặc dù mình có thể đâm trúng Sở Thiên, nhưng mình cũng có thể bị Khả Nhị đâm xuyên tim, rơi vào đường cùng chỉ có thể thu tay phòng thủ, không ngờ, Khả Nhi còn lợi hại so với tưởng tượng của bản thân ả rất nhiều, con dao ăn còn chưa kịp thu về, con đao lạnh lẽo của Khả Nhi bỗng lệch sang bên cạnh, va nhẹ vào chiếc vòng làm bằng sừng linh dương đeo bên tay phải của Kim Lee Ya
Dao ăn rơi xuống đất nghe “Leng keng”. Khả Nhi tiếp tục trượt theo cánh tay, kề sát cổ trắng noãn của Kim Lee Ya, để cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Lúc này, Sở Thiên mới quay đầu lại nhìn, nhàn nhạt nói:
- Cô gái này bị tình nghi có liên quan đến vụ án đấu súng, người đâu, còng tay bắt cô lại.
Thành viên tổ Chống Xã Hội Đen còng tay Kim Lee Ya lại, áp giải cô ta lên xe.
Sau khi hai chiếc xe cảnh sát rời đi, những người tham gia tiệc rượu mới hồi phục tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, không ngờ đi dự tiệc rượu mà có thể chứng kiến chuyện đặc sắc đến vậy. Sở Thiên không phải là cảnh sát nhưng mánh khóe chồng chất, đã đem Phó đoàn trưởng phái đoàn Triều Tiên cùng thành viên áp giải đi.
Những người chứng kiến thủ đoạn của Sở Thiên, lại mừng thầm chính mình không có xúc động đi ra bênh vực kẻ yếu. Bây giờ hào hứng tiệc rượu đã bị khuấy đảo, bọn họ càng sợ bản thân bị liên lụy bởi đặc công Triều Tiên, cho nên những quan chức quyền quý này hàn huyên một chút, liền hướng Thẩm Nam Phương cáo từ rời đi, ngay cả những thành viên trong phái đoàn ngoại giao Triều Tiên cũng tức giận đi mất.
Chờ tất cả mọi người rời đi, bà Thẩm mới tức giận mắng:
- Tên nhóc kia quá kiêu ngạo rồi!
Thẩm Thiến Thiến cũng cảm thấy mất mát, Park Dong Huan ngưỡng mộ trong lòng lại bị Sở Thiên giày vò thành như vậy, không cam lòng kháng nghị với ba mình:
- Ba ơi, ba làm sao lại để Sở Thiên tùy ý làm ẩu vậy chứ? Bữa tiệc rượu của Thẩm gia nay bị hắn hại cho thê thảm, ba lại nén giận lại để cho Sở Thiên mang người đi? Mặt mũi Thẩm gia mất hết rồi còn gì?
Thẩm Nam Phương chắp tay sau lưng, nhàn nhạt trả lời:
- Mặt mũi lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng!
Thẩm Thiến Thiến không hiểu lời của ba, tiếp tục mở miệng nói:
- Ba ba, người bị mang đi từ Thẩm gia, ba nhanh đưa bọn họ ra khỏi cục cảnh sát, nếu không về sau đám quan chức kia nhìn Thẩm gia chúng ta ra sao? Phái đoàn ngoại giao Triều Tiên tức giận chúng ta cũng không có gì tốt cả, ba, nhanh để luật sư nộp tiền bảo lãnh cho họ ra đi.
Thẩm Nam Phương thở dài mệt mỏi, ý vị thâm trường trả lời:
- Thiến Thiến, không phải ba ba không cứu bọn họ, mà là Thẩm gia thật sự trêu chọc không nổi Sở Thiên, mà quan trọng hơn, đừng nhìn Sở Thiên dùng pháp luật ngụy trang đem mấy người Park tiên sinh đi, dựa theo tính cách của Sở Thiên tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống sót.
Bà Thẩm ngây ngẩn, hỏi:
- Không phải là đánh nhau đơn thuần sao?
Thẩm Nam Phương cười khổ không thôi, chậm rãi nói:
- Đó là Sở Thiên muốn mọi người tin phục! Chỉ cần rời khỏi Thẩm gia, rời đi tầm mắt của mọi người, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào đối phó Park Dong Huan, em cho rằng Sở Thiên sẽ cùng Park Dong Huan nói cái gì pháp luật pháp quy sao? Trong lòng của hắn sớm đã nhận định Park Dong Huan là đặc công Triều Tiên, giết càng sướng tay.
Trong mắt Thẩm Thiến Thiến lộ ra vẻ khiếp sợ, lo lắng nói:
- Hắn không có bằng chứng mà!
Thẩm Nam Phương vỗ vai con gái, nhẹ nhàng cười nói:
- Nghe đồn, ở Macao người Diệp gia bị giết cho thất linh bát lạc, cũng là vì kết thù oán với Sở Thiên. Thế lực Diệp gia cũng không thua kém Thẩm gia, huống chi Sở Thiên ở Trung Ương cũng không thiếu các đại lão ủng hộ, cho nên chúng ta không nên chọc vào hắn mới là vương đạo.
Bà Thẩm giật mình, run lên, nhưng nhưng không lên tiếng.
Ánh mắt Thẩm Thiến Thiến trở nên tuyệt vọng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa lớn.
Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát đã chạy nhanh trên đường. Sở Thiên ngắm cảnh đêm xinh đẹp qua cửa sổ, ngón tay liên tục gõ vào thành cửa sổ, ngẩng đầu nói với Mã Phi đang lái xe:
- Không tới cục cảnh sát, bây giờ chúng ta đi bến tàu, hai người kia không thể thẩm vấn tại HongKong phải đưa về đại lục tiến hành.
Mã Phi ngạc nhiên, hỏi:
- Vì sao?
Park Dong Huan kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
Nhìn cái gì vậy? Sở Thiên bỗng nhiên xuất chưởng đánh ngất Park Dong Huan, gã ta bủn rủn tay chân như một đống bùn nhão vật ra trên ghế, sau đó mới trả lời vấn đề Mã Phi:
- Anh thấy tình huống lúc nãy chứ? Chắc chắn trong đêm nay toàn bộ HongKong sẽ gà bay chó chạy, phái đoàn ngoại giao sẽ khiếu nại lên chính phủ, đến lúc đó áp lực chúng ta càng lớn.
Mã Phi gật đầu, áp lực xác thực rất lớn, ngoại trừ Sở Thiên, chỉ sợ không có mấy người có thể chịu được.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục bổ sung:
- Nếu như đem hai tên này bắt về Đại Lục, chúng ta không những có được thời gian hoà hoãn, còn có thể hoà hoãn áp lực khắp nơi, chỉ cần chúng ta nhanh chóng hoàn thành việc thẩm vấn bọn họ, cũng đưa ra được khẩu cung vượt qua được thử thách cùng bằng chứng có thể đối kháng cáo buộc của chính phủ Triều Tiên.
Mã Phi sau khi suy nghĩ, hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Sở Thiên đảo mắt, nhàn nhạt nói:
- Anh áp giải bọn chúng tới thủ đô, tôi sẽ phái ra hai người hộ tống, sau khi đến thủ đô, trực tiếp tới cứ điểm Soái quân ở hoa viên Tiềm Long. Khi đó, tôi sẽ an bài anh Thành thẩm vấn bọn họ, chờ khi có kết quả, anh lập tức đem khẩu cung mang về HongKong.
Mã Phi trịnh trọng gật đầu, trả lời:
- Được! Sau khi thẩm vấn xong xử lý bọn họ ra sao?
Sở Thiên vươn người, bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ cho bọn họ được an nghỉ!
Từ trước đến nay, Sở Thiên làm việc có hiệu suất rất cao, đêm đó cử Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh đi đến bến tàu, để cho bọn họ cùng Mã Phi áp giải Park Dong Huan về thủ đô. Chờ đến lúc bọn họ an toàn ngồi lên tàu nhập cư trái phép do anh Húc sắp xếp, Sở Thiên liền đẩy xe cảnh sát xuống biển, sau đó gọi điện báo cho Tiếu Thanh Băng biết.
Đêm hôm đó, khoảng bảy tám mươi tên cảnh sát tìm kiếm trong biển. Đỗ Kỳ Sơn cũng đứng ngồi không yên, bởi vì Sở Thiên nói với bọn họ, hắn và mấy thành viên tổ Chống Xã Hội Đen trong lúc áp giải hai người Park Dong Huan đi đến cục cảnh sát, bị Park Dong Huan phản kháng kịch liệt dẫn tới việc Mã Phi kẹt chân ga mà lao xuống biển.
Tiếu Thanh Băng tự nhiên biết rõ Mã Phi áp giải bọn họ tới thủ đô. Sở Thiên vì tìm kiếm thời gian hoà hoãn cho nên mới diễn trò giả mất tích, cùng phối hợp với hắn, lo lắng báo cáo thượng cấp xin mở rộng phạm vi tìm kiếm đám Mã Phi, cũng tìm kiếm quần áo bọn họ trên biển để xác thực bọn họ đã bị rơi xuống biển.
Đến khi phái đoàn ngoại giao Triều Tiên tới hiện trường, tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Cảnh sát căn cứ dấu hiệu hiện trường, hướng bọn họ báo cáo tình huống, Mã Phi cùng hai người Park Dong Huan bị rơi xuống biển, về phần sống chết hiện tại khó với xác định, nhưng cảnh sát sẽ dốc toàn lực tìm kiếm, chỉ cần 1% hi vọng còn sống, cũng không bỏ qua.
Phái đoàn ngoại giao Triều Tiên đương nhiên không tin việc Park Dong Huan phản kháng, nhưng hiện tại lại không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy Sở Thiên giết bọn họ, hơn nữa nhân viên cảnh sát cũng mất tích, từ điểm ấy có thể thấy độ mạnh yếu của việc tìm kiếm, việc này khiến bọn họ rất tức giận, nhưng cũng không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ thật sự rơi xuống biển?
Lúc này, Sở Thiên đang lấy khẩu cung tại cục cảnh sát.
Trên mặt bàn bày biện cốc cafe nóng, thời khắc cuối cùng diễn trò phải diễn cho hết.