Hương thơm trà xanh tỏa ra bốn phía. Sở Thiên hưởng thụ, ngồi trên ghế salon.
Cũng chỉ có Hoắc lão gia là người đã trải qua sóng to gió lớn, mới có thể vị tha, rộng rãi mời Sở Thiên tiến vào đại sảnh, đổi thành Đường Hoàng, để cho Sở Thiên bình yên vô sự đứng ở ngoài cửa, đã xem như tạo hóa bằng trời rồi.
Hoắc lão ánh mắt ngưng tụ thành tia, chậm rãi hỏi:
- Hai chuyện?
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, hời hợt trả lời:
- Lấy ân oán của tôi và Đường Hoàng, tôi sao có thể rước lấy phiền hà mà tới Hoắc gia chứ? Chỉ có điều Hoắc Vô Túy muốn tôi mang hai rương đồ trang điểm của cô ấy về thủ đô, bất luận các người có thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy hay không, cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi, tôi vẫn muốn thỏa mãn cô ấy.
Đường Hoàng biến sắc, run run khẽ nói:
- Phụ nữ của mày?
Hoắc lão phất tay ngăn Đường Hoàng nói tiếp, ánh mắt hiền lành nhìn qua Sở Thiên thở dài:
- Một giọt máu đào hơn ao nước lã, đoạn tuyệt quan hệ chẳng qua là mẹ nó nói nhảm, kỳ thật Đường Hoàng đã âm thầm khóc mấy chục lần, Sở Thiên, mặc kệ bên trong có ân oán thị phi gì, cậu có thể lại để cho Vô Túy trở lại Hoắc gia được không?
Thần sắc Đường Hoàng trở nên mất mát, nhìn là biết Hoắc lão nói không sai, sau một lát lộ ra vẻ thân thiết, sâu kín mở miệng:
- Nói với con bé, bảo nó yên tâm về nhà, tôi tuyệt đối không trách cứ nó chuyện trong hôn lễ, cũng sẽ không bức bách nó lập gia đình, suốt đời để nó tự do làm chủ.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên nghe thấy Đường Hoàng nói ra lời êm ái như thế, hắn cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Nếu như Vô Túy chịu trở lại Hoắc gia, Sở Thiên tuyệt đối không dám ngăn trở, chẳng qua là tính cách cô ấy quật cường hiếu thắng. Hoắc gia đoạn tuyệt quan hệ khiến cô ấy nản lòng thoái chí, nếu như không tin, các người có thể phái người đi tới thủ đô khuyên bảo cô ấy.
Lông mi Đường Hoàng giật giật, khuôn mặt biến trở thành thù hận sâu sắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nó không trở về nhà còn không phải mày hại? Nếu như không phải mày đại náo hôn lễ Diệp gia, Vô Túy hiện tại đã là cô dâu mới rồi, đã sớm cùng Diệp Phi vui vẻ sinh sống, còn có quan hệ thêm bền chặt sao có thể cứng ngắc như bây giờ.
Hoắc lão cười nhẹ, lại phất tay ngăn cản Đường Hoàng nổi giận, ý vị thâm trường nói:
- Sở Thiên cùng Hoắc gia quả thật có ân oán khó giải, nhưng cậu ta cũng sẽ không hại con bé Vô Túy kia, nếu trong lòng Sở Thiên không có nó, làm sao có thể mặt dày mặt dạn đi tới Hoắc gia? Vì hai hộp đồ trang điểm?
Đường Hoàng nhớ tới trong hôn lễ, tình cảnh con gái nhào vào ngực Sở Thiên.
Bất luận con bé kia có mục đích gì, thế nhưng trong khoảnh khắc đó chân tình là thật!
Hoắc lão sau khi nói xong, để cho người hầu đi tới gian phòng Hoắc Vô Túy đem rương hòm lấy ra.
Gừng càng già càng cay. Sở Thiên than nhẹ về sau, bưng lên cốc trà nóng một nhấp mấy ngụm, nhìn chằm chằm vào Đường Hoàng, nói ra những lời chấn động:
- Cô ấy không muốn gả cho Diệp Phi, lại bị bà lấy cái chết ép buộc, Hoắc Vô Túy rơi vào đường cùng liền báo cho tôi biết, cô ấy mang thai, hơn nữa là con của tôi, bà nói, tôi có thể không đi cướp dâu sao?
Đường Hoàng giật mình chết đứng, việc này cũng chỉ có con gái có thể làm được, vội phản ứng lại, chắc chắn Sở Thiên và con gái đã trải qua chuyện giường chiếu, đứng dậy, ngón tay chỉ lấy Sở Thiên đay nghiến chửi:
- Mày chà đạp con gái của tao, mày quả thực không phải người, mày chết không yên lành.
Bà ta hận không thể chửi tất cả những lời ác độc nhất ra, nhưng đã biết đó tất cả chẳng làm được gì, với tính cách của con gái giống bà quật cường cố chấp, nếu như Sở Thiên thật sự chết không yên lành rồi, chỉ sợ trong cuộc đời này con gái cũng sẽ không tha thứ cho mình, bà cười khổ, chuyện như thế sao phát sinh trên người mình chứ?
Hai thế lực thủy hỏa bất dung, hậu nhân lại đấu tranh vì tình yêu.
Sở Thiên đợi bà bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Cho nên hãy tin, tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương!
Sắc mặt Hoắc lão cũng biến hóa chút ít, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lên tiếng:
- Chuyện này về sau hãy nói, chờ mấy ngày nữa tới thăm Vô Túy, mới quyết định, nếu như con bé thật sự thích cậu, chúng ta cũng sẽ không ngang ngược ngăn trở, sẽ không để cho ân oán dính đến quan hệ của hai người.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy, mặc dù mình và Đường gia cùng Soái quân thủy hỏa bất dung, nhưng cũng phải thừa nhận Sở Thiên là một người thanh niên rất có năng lực. Đường Hoàng lại ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Cậu không phải có hai chuyện muốn nói sao? Còn có chuyện gì tranh thủ thời gian mà nói đi, ta không muốn ở cùng cậu quá lâu!
Sở Thiên uống cạn cốc trà, ý vị thâm trường cười nói:
- Tôi từ ban điều tra kinh tế biết được, Hoắc gia bởi vì đầu tư thất bại gặp phải ngân hàng xiết nợ, bởi vậy tôi nguyện ý ra năm trăm triệu làm phí trao tay, tiếp thu mọi mặt quyền lợi cùng nợ nần Hoắc gia, coi như là thỏa mãn nguyện vọng Vô Túy, không biết bà có hứng thú hay không?
Đường Hoàng nghe Sở Thiên nói ra tình hình tài chính Hoắc gia, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ, lại nghe từ tổ điều tra kinh tế, da đầu tê dại, xem ra Hoắc gia đã bị chính phủ ngắm chết rồi, chỉ cần tài chính kết toán không khả quan, cũng sẽ bị kiểm toán cùng ngân hàng xiết nợ, thậm chí người đại biểu pháp lý là Hoắc Quang cũng sẽ bị ngồi tù.
Nhưng nghe Sở Thiên bỏ ra năm trăm triệu tiếp nhận tất cả, cả người sáng ngời như ánh mặt trời xuyên qua làn mây tăm tối, cái này không chỉ có việc Hoắc gia không cần trả bảy tám trăm triệu đang vay ngân hàng, chính là mình và Hoắc Quang có năm trăm triệu là tiền trao tay, một vào một ra tương đương kiếm lấy một tỷ, làm sao có thể không hoan hỉ?
Hoắc Tông vốn không nói gì cũng ngẩng đầu, trong lòng của gã rất rõ ràng, tập đoàn Hoắc thị hiện tại chính là đập nồi bán sắt cũng không đủ hoàn lại khoản vay của ngân hàng, trong đó lỗ hổng cũng đến năm sáu trăm triệu. Sở Thiên lại nguyện ý làm kẻ coi tiền như rác, xuất ra hơn một tỷ tới tiếp tay tập đoàn Hoắc thị, hắnkhông phải là điên chứ?
Tuy đề nghị Sở Thiên có lợi cho gia tộc, nhưng gã cảm kích Sở Thiên đã tìm con về cho mình, muốn nhắc nhở Sở Thiên, lại bị Đường Hoàng trừng mắt, liền thu hồi, rơi vào đường cùng nâng chung trà lên rầu rĩ uống vào. Sở Thiên thần sắc kia có chút cười khẽ, hữu ý vô ý ám chỉ gã cứ việc yên tâm.
Trầm mặc một lát, Sở Thiên mở miệng hỏi:
- Như thế nào?
Đường Hoàng giả dạng làm bộ khinh thường, ngửa đầu uống cạn cốc nước trà, hùng hổ trả lời:
- Có tiền thì oách sao? Muốn nuốt sản nghiệp Hoắc gia, mơ đi kưng, đừng nói tôi còn có Đường gia trợ giúp, chính là đập nồi bán sắt, thậm chí lang thang đầu đường xó chợ cũng sẽ không để cậu tiếp nhận tập đoàn Hoắc thị.
Sở Thiên chẳng muốn cùng bà ta giả vờ giả vịt, đứng dậy phủi quần áo nói:
- Vậy thôi, Sở Thiên cũng không quấy rầy nữa, Hoắc lão tiên sinh, Sở Thiên cáo biệt, hôm nào có cơ hội lại đến thăm hỏi lão nhân gia, đây là điện thoại Vô Túy, ông nhớ cô ấy hãy gọi, chắc cô ấy cũng rất nhớ ông!
Hoắc lão tiếp nhận lấy tờ giấy, hiền hòa gật đầu:
- Tôi biết rồi!
Sở Thiên hơi cúi đầu liền đi ra cửa, anh em Hắc Dạ xã cầm lấy hai cái rương của Hoắc Vô Túy đi sát phía sau. Sắc mặt Đường Hoàng đại biến, muốn Sở Thiên đắn đo suy nghĩ không ngờ lại bị hắn phản kích, nghĩ tới số tiền một tỷ kia, liền không kìm nén được gọi lại:
- Sở Thiên, nói lại chuyện tiền qua tay.
Sở Thiên dừng bước, quay đầu lại nói:
- Chuẩn bị cho tốt tất cả các loại văn bản tài liệu sau đó gọi điện cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ để luật sư đến ký. Bà cũng đừng nghĩ chuyển đi chút tài sản còn lại, tôi chấp nhận số nợ ngân hàng của tập đoàn Hoắc thị là bảy trăm triệu, cao hơn thì các người cứ chờ ngân hàng xiết nợ đi.
Đường Hoàng thầm mắng vài câu, vô lực trả lời:
- Được!
Hoắc lão giống như hoàn toàn không thấy hai người nói chuyện giao dịch, tựa hồ ông đã lui về tuyến hai là tuyệt đối triệt để, đang lúc Sở Thiên xoay người lần nữa muốn rời đi, ông ta liền đứng dậy, không chút gợn sóng, cười nói:
- Sở Thiên, nào, tôi tiễn cậu ra ngoài cổng chính! Thuận tiện nói cho tôi biết một chút tình hình gần đây của Vô Túy.
Sở Thiên gật đầu, đứng gần cửa chờ đợi.
Đường Hoàng mặc kệ không hỏi Sở Thiên bọn họ, bà đã cầm điện thoại lên nói chuyện với chồng.
Từ biệt thự ra đến ngoài cổng chính dài đến hơn năm trăm mét, nhưng Hoắc lão lại như từng tham gia trường chinh, sau khi hàn huyên hết chuyện của Vô Túy, Sở Thiên hữu ý vô tình cười nói:
- Hoắc lão tiên sinh, Hoắc gia thật sự là tướng môn hổ tử à..., không nói ngày trước lão nhân gia tung hoành tứ hải, Hoắc nhị thiếu gia cũng là thương nhân kỳ tài.
Ông lão cơ trí này thân hình hơi dừng lại, sâu sa nói:
- Kỳ thật tôi biết Hoắc Tông thông minh tài giỏi, nhưng nó không có thế lực cường đại như Hoắc Quang cùng Đường Hoàng nếu như tôi đưa vị trí của mình cho Hoắc Tông đi làm, tất nhiên sẽ khiến nó gặp tai họa, bởi vậy, không bằng tôi mai một tài hoa cùng năng lực của nó.
- Lại để cho nó an phận, vui vẻ làm thiếu gia ăn chơi, tuy không phải chuyện tốt gì, nhưng ít nhất Hoắc gia sẽ không chia năm xẻ bảy, ít nhất tôi còn có thể an hưởng tuổi già.
Sở Thiên ngây ngẩn cả người, sinh ra sự sùng kính với ông lão này.