Sở Thiên không có bất cứ hành động gì, chỉ đưa tay bật đèn ngủ, nhìn vị khách không mời mà tới, có phần ngoài dự đoán, nói:
- Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ hiện giờ anh phải ở Thiên Kinh tìm quán bar chứ?
Hồ Bưu cười nói:
- Chính vì đã làm xong mọi việc quan trọng nên tôi mới về thăm anh, nào ngờ còn tiện tay giúp anh một chút chuyện.
Khóe mắt Sở Thiên giật giật, nói:
- Hả?!!
Hồ Bưu nói:
- Khi anh cùng cô gái kia ở trong ngõ, tôi đã đánh ngất hai tên cảnh sát mai phục ở bên ngoài.
Sở Thiên cười cười, không trách được lúc đó cô ta hô cứu mạng, hóa ra còn có sát chiêu này. Liên hoàn kế này hay lắm, tối không được thì dùng sáng, muốn dùng sáng để quật ngã mình. Nếu như không phải Hồ Bưu đánh bất tỉnh hai tên cảnh sát kia, để cho chúng xuất hiện đối phó với mình thì sẽ có thêm một đống phiền phức lớn, ít nhất mình cũng bị buộc tội cố ý gây thương tích.
Sở Thiên lấy đồ uống từ trong tủ lạnh ra cho Hồ Bưu. Hồ Bưu vẻ mặt đau khổ, hỏi:
- Không có bia hay sao?
Sở Thiên lắc đầu, nơi Lâm Ngọc Đình xuất hiện sao hắn có thể cất trữ rượu bia? Tủ lạnh không đầy nước hoa quả là đã may mắn lắm rồi.
Hồ Bưu đành phải chấp nhận cầm lấy, móc một quyển sổ ra ném cho Sở Thiên, nói:
- Đây là các khoản chi phí mua quán bar ở Thiên Kinh, anh xem qua một chút đi, dù sao anh cũng là đại cổ đông.
Sở Thiên lười nhìn, quăng lên bàn, nói:
- Tôi với anh là bạn bè, tôi đã giao 18 vạn cho anh đương nhiên là tin tưởng anh, mọi chuyện anh cứ tự làm chủ.
Hồ Bưu cảm động không nói lên lời. Khi trước Hồ Bưu nói muốn đi theo Sở Thiên lăn lộn, Sở Thiên nhất quyết không đồng ý, chỉ coi gã như là bạn bè có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, bắt gã phải rời khỏi giang hồ, làm một người lương thiện. Thậm chí Sở Thiên còn sợ gã sẽ bị Lí Kiếm trả thù, vì vậy đưa tiền của mình cho Hồ Bưu, bảo gã đi Thiên Kinh mở quán bar, bắt đầu một cuộc sống mới. Lúc ấy Hồ Bưu nhất quyết không chịu cầm tiền, không muốn rời xa Sở Thiên, cho đến khi Sở Thiên nói kỳ thi đại học năm sau sẽ thi vào đại học Thiên Kinh, Hồ Bưu cứ tới đó mở đường trước, sang năm khi Sở Thiên tới đó có chỗ dừng chân thì Hồ Bưu mới đồng ý.
Hồ Bưu đứng lên, vỗ bả vai Sở Thiên, nói:
- Tôi cảm thấy ngày càng tự hào khi được làm bạn với anh!
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, nhớ tới cô gái vừa rồi, hỏi Hồ Bưu:
- Cầm đầu đám người vừa rồi tên là Hồng Diệp, anh đã nghe qua chưa?
Hồ Bưu nghe vậy rùng mình. Gã nhớ trong lúc vui vẻ Lí Kiếm đã từng nói cha gã có Tam đại kim hoa, độ tuổi hai mươi. Mỗi người đều là vưu vật, hơn nữa thân thủ rất cao, ều là những nữ nhân khiến nam nhân chết trong khoái cảm. Ba người phụ nữ này đã lập không ít công lao lớn cho cha Lí Kiếm, không chỉ chinh phục không ít quan chức dê cụ, mà còn giúp cha Lí Kiếm tiêu diệt một vài đám xã hội đen không nghe lời, chẳng qua là không rõ cô gái đối phó với Sở Thiên có phải là một trong Tam đại kim hoa hay không.
Hồ Bưu kể cặn kẽ những điều mình biết cho Sở Thiên, đến lúc này Sở Thiên mới bắt đầu cảm thấy cha Lí Kiếm đáng sợ đến mức nào. Một người quyền cao chức trọng, lại hiểu được ân uy tịnh thi, là một lão hồ ly, là một viên đạn bọc đường, không biết đã có bao nhiêu người ngã xuống dưới tay lão, chả trách lão có thể leo lên được vị trí kia. Nguồn truyện:
Truyện FULLSở Thiên thở dài, nói với Hồ Bưu:
- Tên Lí Kiếm này quá mức hùng hổ rồi. Lần trước tha cho hắn một con đường sống, nghĩ rằng hắn sẽ biết điều hơn. Ai ngờ hắn lại ngày càng táo tợn. Nếu như không cho hắn một phen nhớ đời thì e rằng hắn sẽ như chó điên cắn càn. Bản thân tôi thì không lo, điều tôi sợ chính là hắn sẽ làm tổn thương những người bạn bên cạnh tôi, kể cả anh nữa, Hồ Bưu.
Hồ Bưu thở dài nói:
- Từ nhỏ tính cách của Lí Kiếm đã như thế này, dựa vào quyền thế của phụ thân. Ai đắc tội hắn nếu hắn chưa trừng trị được đối phương thì sẽ chưa dừng tay. Lần trước trong rừng cây vốn anh có thể làm tan vỡ ý chí của hắn, nhưng anh lại dễ dàng thả hắn đi. Hiện giờ anh chỉ có thể giết hắn hoặc khiến hắn cảm nhận được sự lợi hại của anh mới khiến hắn biết sợ.
Sở Thiên gật gật đầu:
- Tôi sẽ khiến hắn sợ mất mật, tôi sẽ cho hắn hiểu. Ba ngày, sau ba ngày tôi sẽ bắt hắn phải cầu hòa.
Hồ Bưu kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Thời gian ba ngày muốn khiến Lí Kiếm cầu hòa rất khó, nhưng gã cũng không hỏi thêm gì. Gã biết Sở Thiên tự có tính toán riêng, khi Sở Thiên muốn nói thì sẽ tự nói cho mình biết.
Trong biệt thự, Lí Kiếm và Lâm Mỹ Mỹ đang mây mưa. Theo thói quen bình thường của Lí Kiếm, dạng người như Lâm Mỹ Mỹ gã chỉ chơi vài ngày liền ném đi. Chỉ có điều Lâm Mỹ Mỹ luôn mang đến cho gã những điều bất ngờ, khiến gã muốn vứt mà không được.
Sau khi tắm rửa xong, hai người trở lại giường nằm. Sau một hồi lâu Lâm Mỹ Mỹ mở mắt, phát hiện trong phòng có một vị khách không mời mà tới, đang ngồi cách đó không xa. Lâm Mỹ Mỹ kinh sợ, kêu lên một tiếng, Lí Kiếm vội vàng quay đầu lại thì thấy Hồng Diệp đang tươi cười nhìn biểu hiện của hai người trên giường. Lí Kiếm thở dài, gã còn tưởng là Sở Thiên xuất hiện.
Trải qua thời gian chừng một bữa cơm, Lí Kiếm mới đi xuống giường, choàng khăn lông, ngồi đối diện Hồng Diệp, nói:
- Chị Hồng, sao rồi?
Hồng Diệp lắc đầu, nói:
- Thất thủ, tiểu tử kia quả nhiên không đơn giản, ngay từ đầu đã nhìn ra chúng ta cùng một phe, đả thương bốn người của chúng ta.
Hồng Diệp cũng dại dột khai ra nguyên nhân mình để lộ thân phận là vì mùi nước hoa trên người.
Lí Kiếm chấn động:
- Ngay cả chị Hồng cũng thất thủ, tiểu tử kia lợi hại tới vậy? Ngay cả chị cũng chống đỡ được?
Hồng Diệp cười lạnh một tiếng:
- Hắn ra tay như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không thể nhìn rõ. Ta toàn lực xuất thủ nhưng chỉ ba chiêu là bị hắn không chế. Tiếc là ta hô lâu như vậy nhưng vẫn không thấy tên cảnh sát nào xuất hiện.
Lí Kiếm tức giận nói:
- Những tên cảnh sát kia làm việc như thế nào vậy? Vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện vấn đề, ngày mai phải gọi bọn họ tới hỏi xem sao.
Hồng Diệp đứng dậy, vỗ vỗ tay, nói với Lí Kiếm:
- Lý công tử, khuyên cậu một câu, tiểu tử kia rất lợi hại, đoán được là do cậu làm ra. Theo phán đoán của ta hắn sẽ tìm cậu đòi công đạo, nhất định cậu phải cẩn thận. Nghe chị Hồng nói một câu, nếu có thể dừng lại thì đừng đối đầu với hắn nữa. Bằng không kết quả như thế nào rất khó nói. Nên nhớ, người ta chỉ là vại sành, cậu là ấm sứ, hà tất cậu phải va chạm với hắn.
Một câu này của Hồng Diệp là từ tận đáy lòng, một phần là cô không muốn Lí Kiếm xảy ra chuyện gì. Nếu vậy không chừng cha gã sẽ giận cá chém thớt, liên lụy tới cô. Hai là cô cũng hi vọng Sở Thiên bình an vô sự. Tiểu tử xấu xa kia khiến cô cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là hoài niệm cảm giác khi Sở Thiên vuốt ve mặt cô, thậm chí muốn gặp lại hắn.
Lí Kiếm cảm thấy lời của Hồng Diệp rất có lý. Sở Thiên là vạc sành, mình là ấm sứ, việc gì phải va chạm với nhau? Lâm Mỹ Mỹ giống như nhìn được suy nghĩ của Lí Kiếm, có phần sốt ruột. cô không thể để cho Sở Thiên dễ dàng trở mình, nhất định phải hạ gục Sở Thiên cô mới cam tân. Cô tới gần Lí Kiếm, dịu dàng hôn lên bờ môi, tựa đầu lên lồng ngực, nói:
- Dù sao cũng đừng nghe lời cô ta, nhất định anh phải trút giận, bằng không anh còn thể diện gì mà tung hoành tại Nghi Hưng?!!
Lí Kiếm cảm thấy Lâm Mỹ Mỹ nói cũng có đạo lý, mặt mũi là chuyện quan trọng. Đang do dự thì Lâm Mỹ Mỹ lại áp sát, nói bên tai:
- Nghe em đi, không sai đâu!