Chương 122
Bạch Tĩnh đã gửi một loạt ảnh pháo hoa còn có tin nhắn thoại.
Ngón tay cô nhẹ chạm, ấn mở, sau đó một giọng nói liền phát ra, “Nhìn xem, đêm qua tớ chụp đấy. Cậu đúng là con lợn lười không ra khỏi chuồng, thế nào, bây giờ có phải ghen tị đến đỏ mắt rồi không? “
Tô Tú Song nhếch khóe miệng và gửi cho cô một biểu cảm bất lực với đôi cánh tay đang mở.
Bạch Tĩnh ném ra hai con dao làm bếp, lại gửi một tin nhắn thoại, “Chờ đã, tớ còn có hai bức ảnh này, thật sự quá tuyệt!”
Cô còn chưa kịp nói chuyện thì hai bức ảnh trực thăng đã xuất hiện trong hộp chat.
Tô Tú Song nheo mắt, cô có cảm giác đây chính là chiếc trực thăng mà Hoắc Dung Thành lái vào tối hôm qua.
“Tối hôm qua tớ chụp ở Tân Hải đó, quá trâu bò, người ta trực tiếp dừng trên không trung Tân Hải. Đây chắc chắn là trực thăng của một tổng giám đốc bá đạo dẫn theo cô vợ bé bỏng của mình đi xem bắn pháo hoa rồi. “
Bạch Tĩnh hào hứng, thích thú nói.
Tô Tú Song không nhịn được ho nhẹ hai tiếng. Cô có chút chột dạ, không dám lên tiếng.
Cùng Bạch Tĩnh nói chuyện thêm 10 phút nữa, sau khi hẹn cô ấy ngày mai đi ăn, đi mua sắm xong, cô rời giường rửa mặt.
Có tiếng kêu ục ục phát ra từ bụng, cô quyết định xuống nhà tìm đồ ăn.
Nhà họ Hoắc bây giờ không có ai, Hoắc Dung Thành hẳn là đã đến công ty, nghĩ đến đây, đến quần áo cũng không thay, Tô Tú Song trực tiếp xuống lầu.
Khi đến phòng khách, cô như chết lặng.
Ngoài Hoắc Dung Thành, còn có ba vị khách khác, đều là những người lần trước cô đã gặp ở khách sạn Mị Sắc.
Bốn người đang đánh mạt chược.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cô.
Ngay lập tức, Tô Tú Song cảm thấy xấu hổ và hơi mất tự nhiên.
Nam Cố Trạch khẽ gật đầu với cô.
Tô Tú Song mỉm cười, gật đầu, lễ phép đáp lại.
Trên đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành tràn ra một làn khói thuốc, trong làn khói, mắt trái của anh hơi híp lại, quét qua Tô Tú Song, tay trái miết nhẹ huyệt thái dương.
Đột nhiên, anh gạt ghế đứng dậy, “Không chơi nữa”
“Chờ đã, thắng rồi lại không chơi nữa, không được, hôm nay anh nhất định phải bồi chúng tôi đến cuối cùng” Hàn Văn Thiên, người đang thua thảm nhất, nghe thấy vậy liền cảm thấy không vui.
Nam Cố Trạch cũng hiếm khi lên tiếng, “Vừa mới vào bàn mà đã muốn trốn, có việc dễ dàng như thế hả?”
Hàn Văn Thiên sờ sờ cằm, hùa theo nói: “Muốn rời khỏi bàn cũng được, nhưng anh nhất định phải bồi cho chúng tôi một người cho đủ quân số, hiện tại không phải có rồi hay sao? “
Mộ Dương Phi cũng không có hứng thú, nghe vậy liền trầm ngâm liếc nhìn Tô Tú Song.
Hoắc Dung Thành trợn mắt nhìn Hàn Văn Thiên, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Tô Tú Song. Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, “Cô đến đi. “