CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 78

Bỗng nhiên, một bóng người từ đằng trước xông qua bên này. Tô Tú Song bị mất thăng bằng, vội dùng tay trái chống mặt đất, ổn định thân thể. Cô hít sâu một hơi, không kịp mang giày, vội đứng thẳng người dậy.

Bánh ngọt, nước trái cây, mứt quả đều bị đổ lên trên lễ phục của cô. Chiếc váy lễ phục màu xanh đậm dính đầy nước trái cây màu vàng, bơ màu đỏ, biến thành bảy màu rực rỡ. Thoáng chốc cả bộ lễ phục cao cấp đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Tô Tú Song nhíu mày, lùi về sau mấy bước. Thằng bé nhào vào lòng cô mất điểm tựa nên bị ngã xuống mặt đất, há mồm khóc to, tiếng khóc vô cùng đinh †ai nhức óc.

Tất cả khách quý trong bữa tiệc đều quay sang nhìn bên này, kể cả Hoắc Dung Thành trên tâng hai.

“Ngay cả con nít mà cũng bắt nạt, cô có phải con người không hả?”

Bà nội thằng bé mặc lễ phục chạy tới, hung tợn hất tay Tô Tú Song ra, trực tiếp chửi âm lên. Nghe vậy, Tô Tú Song nhíu mày giải thích: “Tôi không bắt nạt nó, chính nó tông trúng tôi cơ mà.”

“Vô duyên vô cớ sao cháu trai tôi lại xông tới? Chắc chăn là tại cô đụng vào nó trước!”

Trần Liên trợn mắt lên. Thấy thằng cháu cưng của mình bị u đầu, bà ta chỉ hận không thể xé xác Tô Tú Song. Nhà họ Trần đã nhiều năm mới có một mụn con, chỉ có mỗi một thằng cháu trai, vô cùng yêu thương nó, muốn gì được nấy, sao có thể để người khác bắt nạt!

Sau lưng có người kéo bà ta một phen, nói mịt mờ: “Thôi đi, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của ông Gia mà”

Trần Liên đến muộn, không thấy cảnh Tô Tú Song và Mộ Đan Nhan đấu vũ, cho nên không biết thân phận của Tô Tú Song. Nghe vậy, bà ta lập tức nổi giận: “Tiệc sinh nhật của ông Gia thì đã sao? Trong tiệc sinh nhật thì có thể bắt nạt cháu trai tôi hả? Đúng là mặt dày vô sử”

Nghe vậy, không ai lên tiếng khuyên can thêm một câu. Đồng thời thằng bé kia cũng không khóc mà ánh mắt quay tròn, cầm kéo rạch lên váy dài của Tô Tú Song. Váy lễ phục vốn cao quý mỏng manh, bị nó cắt rách mấy cái lỗ.

Đúng là thằng nhóc láo toét không có giáo dưỡng!

Tô Tú Song đau lòng nhìn lễ phục bị hủy hoại. Nhưng vì thằng bé chỉ mới bảy tám tuổi nên cô không muốn so đo với nó, chỉ có thể kìm nén lửa giận. Tô Tú Song đẩy thằng bé ra sau, ngăn cản nó tiếp tục rạch váy mình.

Cháu trai nhà họ Trân được cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Bị Tô Tú Song đẩy ra, thằng bé lập tức nổi đóa: “Mày dám đẩy tao hả? Bà nội, bà đánh nó cho cháu! Đánh gãy chân nói”

Thằng bé vừa gào thét vừa cầm kéo cắt lung tung lên váy, chẳng mấy chốc chiếc váy đã bị rách tung tóe, vải vụn rơi khắp mặt đất. Tô Tú Song thở hổn hển nhìn Trân Liên: “Bà không quản nó hả?”

“Chẳng qua là bị rách mấy chỗ thôi, cô mua thêm cái nữa là được: Tôi còn chưa tính sổ cô đẩy cháu trai tôi đây, còn dám láo xược à? Cháu trai cưng của bà giỏi quá, cắt đẹp lắm, cứ cắt tiếp đi!

Có bà ở đây, ai dám đụng vào cháu trai của bài” Trân Liên khinh khỉnh nói, không chỉ không ngăn cản thằng bé mà còn ra sức ủng hộ.

Trong góc, Mộ Đan Nhan nhìn trò hề này, coi như bớt giận một chút: “Chiêu ném đá giấu tay của cậu không tồi”

Tống Khởi Lệ nhếch môi cười: “Ai bảo nhà họ Trần bị mù, cho mụ già vênh váo này đến dự tiệc làm gì? Bị chúng ta lợi dụng là đáng lắm”

Thấy chiếc váy trên người Tô Tú Song biến thành một đống giẻ rách, Mộ Đan Nhan mới vui vẻ hơn một chút: “Coi như còn tí não. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ được gia nhập vào nhóm bảy chị em bọn tôi.

Nghe vậy, Tống Khởi Lệ vô cùng vui sướng. Nhóm bảy chị em chính là bảy quý cô có danh vọng và địa vị nhất thủ đô, không ngờ mình cũng có thể gia nhập! Quả nhiên không nịnh bợ nhầm người!

Có chỗ dựa, thằng bé càng kiêu căng hơn, không sợ trời không sợ đất. Cuối cùng Tô Tú Song bị chọc giận triệt để.

Bình luận

Truyện đang đọc