CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 290

Nhìn cô rõ ràng là sợ hãi, cả người run lên bân bật, lông mi cũng run thôi, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống để nhẹ nhàng dỗ dành anh.

Khóe môi anh ta nhếch lên tạo thành một đường cong.

Đáy lòng như bị ai ném một hòn đá xuống, không còn phẳng lặng nữa, từng gợn từng gợn sóng, chậm rãi dập dờn.

Tô Tú Song cúi đầu xuống, không ngờ được rằng Hoắc Dung Thành cũng đang nhìn sang cô.

Ánh mắt của anh ta âm trầm, sâu hun hút, không cách nào nhìn ra được cảm xúc bên trong, chỉ có đôi lông mày là nhướn lên rất cao, gương mặt biểu cảm đầy ẩn ý.

Lúc này, Tô Tú Song mới giật mình nhận ra bản thân đang làm cái gì, cô có hơi mất tự nhiên, lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Thổi vào vết thương thì có thể giảm đau, cái trò dùng để lừa trẻ con ba tuổi này là ai dạy cho cô vậy?”

Hoắc Dung Thành không chút e dè, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người cô, mở miệng nói.

“Lúc nhỏ khi tôi bị ngã đau, bà và chị đều giúp tôi thổi như thế này” Tô Tú Song có hơi xấu hổ, ban nãy là do tình thế cấp bách, nên nhất thời thiếu suy nghĩ.

Anh ta động đậy cánh tay, mắt hơi híp lại: “Thực ra tác dụng cũng rất tốt, tiếp tục đi”

Tô Tú Song:”…

“Sao lại đứng im rồi?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Dung Thành dứt lời, chủ động đưa cánh tay của mình lên gân miệng cô, trầm giọng nói: “Thổi thêm hai cái nữa đi.”

Lông mày Tô Tú Song khẽ nhúc nhích, cô chẳng buồn để ý đến anh ta, nói: “Viên đạn đã được lấy ra rồi, hiện tại cần băng bó lại vết thương, tránh bị nhiễm trùng.”

Trong khi đang nói, cô nhặt lấy chiếc áo sơ mi mà người đàn ông cởi ra, dùng dao cắt đi hai ống tay áo, quấn vào bên trên miệng vết thương của anh ta.

Bỗng nhiên, Hoắc Dung Thành khẽ mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô rất dũng cảm, làm không tồi.”

Ánh mắt Tô Tú Song trong phút chốc ngưng đọng, hai má đỏ ửng lên, vì bất ngờ được anh ta khen ngợi mà đến cả trái tim cũng đập rộn ràng.

“Có hơi buồn ngủ rồi, ngủ thôi”

Nói xong, cô bước về phía tấm ván gỗ, nằm thẳng xuống.

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hoắc Dung Thành, anh ta đang cởi bỏ quần tây, cả người chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Thấy vậy, Tô Tú Song không khỏi nhíu mày, hỏi: “Anh đi ngủ thì cứ ngủ, cởi quân áo ra làm gì vậy?”

“Tôi không có thói quen mặc quần áo ướt đi ngủ, cô cũng cởi ra đi” Hoắc Dung Thành nghiêng đầu liếc nhìn cô.

“Không cần, tôi sẽ để vậy đi ngủ luôn.

Nghe xong, anh ta hơi híp mắt lại, nhướn mi, hai mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó thò tay ra nắm thẳng vào cổ áo cơ.

Tô Tú Song kinh hãi, hai tay vội vàng giữ chặt lấy quần áo: “Anh định làm gì?”

“Cởi quần áo…

Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô một cái, nói ra ba chữ, động tác tay vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát.

Rất nhanh sau đó, Tô Tú Song gần như đã bị lột sạch, chỉ còn lại một cái áo lót.

Bình luận

Truyện đang đọc