CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 464

Người chồng bận làm việc, còn cô là người vợ, đang chuẩn bị bữa tối.

Mới sáng sớm đã bắt đầu mưa, Tô Tú Song mặc áo mưa đến tổ quay phim.

“Cậu rốt cuộc cũng đến rồi, Trương Tiến Trung bảo hôm nay cảnh đầu tiên muốn quay cảnh cậu đánh nhau, có thể sẽ phải dùng đến cáp treo.” Bạch Tĩnh vừa nhìn thấy cô thì lại gần.

“Chậc chậc, cậu nhập vai cũng nhanh đấy, trợ lí thôi mà cũng làm tận chức tận trách như vậy, xem ra tớ phải tăng lương rồi.” Tô Tú Song nhướng mày, vỗ vỗ vai cô.

“Luyên thuyên!”

Bạch Tĩnh cười đẩy cô một cái: “Mau đi hỏi đạo diễn đi”

Trương Tiến Trung ngồi phía sau camera,Vương Minh Vũ ngồi bên cạnh.

Xung quanh là một đám nhân hậu cần đang bận bịu đi lại.

“Chào đạo diễn” Tô Tú Song cười cười đi đến.

“Đến đúng lúc lắm, hôm nay cảnh quay đầu tiên sẽ là của cô”

“Tôi nghe Bạch Tĩnh nói rồi, hôm nay cảnh đầu tiên không phải của Tần Du Du ư?” Cô ngồi xuống, thuận tay sờ đến chiếc bánh bao hấp để bên cạnh, bỗng thấy thèm thèm nên lấy ăn.

Trương Tiến Trung liếc nhìn hành động không biết ngại của cô, nói: “Hôm nay cô ta không đến”

Tô Tú Song nhướng mày, vẻ mặt tỉnh ngộ.

“Đi kiểm tra dây cáp đi, cảnh đầu tiên là phải dùng rồi, động tác nhanh chóng lên linh hoạt lên”

Nghe lệnh, một đám nhân viên liền chạy đi kiểm tra hệ thống cáp treo.

Tô Tú Song đang chuẩn bị đi thay trang phục thì thợ trang phục liên chạy đến nói: “Đạo diễn, quần áo của Nguyệt Lạc vẫn chưa đưa đến, chắc sẽ chậm một hai tiếng”

“Vậy thì mặc tạm bộ nào đấy” Vương Minh Vũ nói.

“Không được” Trương Tiến Trung sắc mặt trâm trọng, đánh gãy lời hắn.

“Cảnh quay này là một cảnh cực kì đặc sắc, nhất định phải làm thật hoàn hảo, chỉ hai tiếng mà thôi, để Hoắc Diệc Phong vào trước đi.”

“Vâng.”

Vương Minh Vũ đi thông báo cho Hoắc Diệc Phong. May mà Hoắc Diệc Phong đã hoá trang xong, đang gục đầu ngủ đến không biết trời đất.

Vương Minh Vũ nhẹ nhàng lay tỉnh anh, thật bất ngờ là Hoắc Diệc Phong không nổi giận, còn hơi lảo đảo đi theo Vương Minh Vũ.

Một bóng người đàn ông nhỏ thỏ đứng không xa thấy vậy bèn hỏi: “Trương Minh Lượng, không phải đạo diễn bảo quay cảnh của Nguyệt Lạc trước sao, sao lại thành quay Hoắc Diệc Phong?”

“Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Trương Minh Lượng khẽ hừm hai tiếng, hầu kết chuyển động.

“Tự dưng đổi người, phiền chết mất”

Người đàn ông nhỏ thó kia sắc mặt không được nhãn nại lắm.

Lúc này, Hoắc Diệc Phong đã treo người trên cáp treo xong.

Cảnh quay này là một cảnh đánh nhau, trên người mặc một thân quần áo trắng thoát tục, chân đạp trên mặt nước, treo người trên không trung.

“Tốt lắm, rất có khí chất.” Trương Tiến Trung cực kỳ hài lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc