Chương 359
Phút chốc, Tô Tú Song tỉnh táo lại, đẩy ngực người đàn ông ra.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, đứng yên, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Diệc Phong: “Chỗ nào có em cũng chướng mắt cả”
Hoắc Diệc Phong vô tội nằm cũng trúng đạn: “…”
Cả ngày, cậu nào có chọc đến ai chứ, sao lại bị đối xử thế này?
Tô Tú Song đỏ mặt, không ở phòng khách nữa, vội vàng trở về phòng.
Hất nước lạnh lên mặt, cô mới cảm thấy nóng hổi trên mặt mới giảm xuống một chút.
Cuối cùng, cô lại giơ tay gõ mạnh vào đầu mình.
Cô bị dụ dỗ nhắm mắt lại, đúng là không có chỉ khí.
Tắm xong, sấy khô tóc, Tô Tú Song nằm trên chiếc giường êm ái sang trọng, sảng khoái, cơ thể thả lỏng.
Lúc này, một tiếng nhắc nhở lanh lảnh vang lên.
Cô nhìn chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường, tiện tay cầm lên, mở khóa màn hình và nhấp vào WeChat.
Tin nhắn do Hoắc Dung Thành gửi đến, chỉ có hai chữ: Quà tặng Tô Tú Song cau mầy, trả lời một câu, ngày mai đưa cho anh.
Sau đó cũng không trả lời nữa, tin tức giống như hòn đá chìm vào biển lớn.
Tính xấu của người đàn ông này, ai mà quen chứ.
Sáng sớm hôm sau Sáu giờ đúng.
Tô Tú Song đã tắm rửa sạch sẽ, đi xuống lầu.
Nướng hai lát bánh mì, chiên trứng rồi hâm nóng một cốc sữa, cô ngồi vào bàn.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tô Tú Song kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy Hoắc Dung Thành đang mặc áo ngủ, dưới chân đi dép lê, vẻ buồn ngủ vẫn chưa biến mất, dáng vẻ lười biếng: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ mười.”
Tô Tú Song liếc qua điện thoại.
“Sớm như thế, định đi mua quà à?”
Hoắc Dung Thành khẽ nhấc mi liếc nhìn cô, vờ như vô ý nói Tô Tú Song nhíu mày.
Có cần phải nhắc nhở rõ ràng thế không?
Trí nhớ không tốt, cô thừa nhận, nhưng cô cũng không đến mức tuổi già giảm trí nhớ đâu.
“Không, phải đi làm.”
“Ừ, đợi tôi 10 phút”
Nói xong, Hoắc Dung Thành lên lầu.
Tô Tú Song ngơ ngác, không biết ý anh là gì.
Vài phút sau, Hoắc Dung Thành lại xuống lầu, đã thay xong áo quần, mặc com-lê và quần tây.
Tô Tú Song cũng vừa ăn xong bữa sáng.
“đi”
Hoắc Dung Thành nói một tiếng rồi bước qua cô, đi về phía trước.
Thấy vậy, Tô Tú Song chỉ đành phải đi theo.