Chương 344
“9 giờ rồi!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trần Tú Nam đã quay lại. Bạch Tĩnh đứng lên đi theo, Tô Tú Song đang chóng mặt cũng đứng lên.
Đâu óc cô quay cuồng, chân mềm nhũn, khó đứng vững.
Thấy vậy, Trần Tú Nam đã vội vàng đỡ cô.
Tô Tú Song né tránh trong tiềm thức: “Không cần đâu, tớ có thể tự đi được”
Bạch Tĩnh trừng mắt nhìn cô, một tay cầm bánh gato, tay khác cầm túi xách của hai người: “Đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa, hãy nghe lời cậu ấy đi, tớ không thể giúp cậu được nữa đâu.”
“Chẳng lẽ đối với cậu tớ không quan trọng bằng cái bánh sao?”
Tô Tú Song vừa ợ ra hơi rượu, vừa bắt đầu nói chuyện thiếu tỉnh táo.
Trần Tú Nam nghe xong cảm thấy rất buồn cười, anh nhìn chằm chằm vào hai má trắng nõn của cô, nói với Bạch Tĩnh: “Khi say rượu cậu ấy thật đáng yêu làm sao!”
Bạch Tĩnh gật đầu.
Ba người họ đi tới trước xe, Trần Tú Nam mở cửa xe, cúi người xuống đỡ Tô Tú Song ngồi lên ghế đầu.
Bạch Tĩnh rất tự giác ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe nổ máy chạy êm ru trong màn đêm. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đưa cậu ấy về nhà trước đi” Bạch Tĩnh nói, nhân tiện cô nói cho Trần Tú Nam biết địa chỉ nhà của Tô Tú Song.
Trân Tú Nam nhập địa chỉ trong bảng điều hướng và nhìn lên: “Cô ấy đã nói gì vậy?”
“Tớ không có ý định yêu vào lúc này, tuyệt đối không, không có cách nào thuyết phục được đâu” Bạch Tĩnh thuật lại.
“Không sao, không cần vội đâu, cứ từ từ đi”
Trần Tú Nam cười nói niềm nở, không hề tỏ ra bực bội mà còn có vẻ rất quyết tâm.
Bạch Tĩnh thở dài, bất lực nhún vai: “Muốn thành công đồng chí vẫn cần phải cố gắng nhiều đấy”
“Giúp tớ nói những điều tốt đẹp nhé”
“Không sao, cứ giao cho tớ.”
Một giờ sau, chiếc xe đã tới cửa biệt thự.
Bạch Tĩnh xuống xe nhấn chuông cửa. Sau đó người giúp việc và Tô Trọng Quân ra mở cửa.
“Bác trai, hôm nay là sinh nhật cháu, Tú Song có uống một chút rượu, cháu xin lỗi ạ!” Bạch Tĩnh xin lỗi nói.
“Không sao đâu, tuổi trẻ mà!” Tô Trọng Quân rất thông hiểu tâm lý người trẻ, ổng ta sửng sốt khi nhìn thấy Trần Tú Nam: “Cậu là…?
“Cháu chào chú ạ, cháu tên là Trân Tú Nam, là bạn cùng lớp năm hai đại học của Tô Tú Song, đây là danh thiếp của cháu”
Vừa nói chuyện, Trần Tú Nam vừa lấy danh thiếp của mình ra đưa cho bố của Tô Tú Song, nói tiếp: “Tối nay cháu tới đây hơi gấp, không có thời gian chuẩn bị quà cho gia đình”
“À không sao!”