CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 422

Về đến phòng, cô không rời đi mà dựa vào thành giường chờ đợi.

Người sau khi uống say rồi, thì việc gì cũng có thể làm ra được, để tránh việc ngoài ý muốn, thì tốt hơn hết nên chờ đợi.

Hai tiếng đồng hồ giày vò đến bây giờ, nơi chân trời đã xuất hiện một vệt trắng xóa, Tô Tú Song thở dài một hơi, muốn chợp mắt một lát.

Ai ngờ, lần chợp mắt này, thực sự chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần này đã ngủ được hai tiếng, Tô Tú Song mơ mơ tỉnh tỉnh mở mắt ra, nhưng là đột nhiên nhìn về phía Hoắc Dung Thành.

Hoắc Dung Thành đang dựa lưng vào đầu giường, chiếc chăn bông chỉ che được đến eo và bụng của anh ta, để lộ ra da thịt ở phần trên.

Anh ta chưa ngủ, vẫn còn say, hay là ngủ rồi, hay tỉnh rồi?

Tô Tú Song hơi bối rối về tình hình.

Trong một lúc, bâu không khí có một chút bối rối.

“Anh ngủ một lát đi, tôi về phòng trước.” Nghĩ một lát, cô vẫn nên phá vỡ sự im lặng trước.

Khi nói xong, Tô Tú Song đỡ lấy cái đầu nặng trĩu của mình, từ trên giường đứng dậy rồi chuẩn bị lặng lẽ trở về phòng.

Thế nhưng, cô vừa mới đứng dậy, thì sau lưng truyền đến một giọng nói trâm thấp lạnh lùng: “Chờ đãt”

Trong vô thức, Tô Tú Song dừng lại.

“Cô còn nhớ được bao nhiêu về chuyện đêm qua?” Hoắc Dung Thành chỉ khẽ nhếch môi, rồi lạnh lùng nói.

Cái gì nên nhớ, cái gì không nên nhớ, tất cả đều nhớ hết cả.

Tô Tú Song nghĩ thầm.

Vừa quay đầu lại, thì chạm phải đôi mắt đầy sát khí và không có chút ấm áp nào, cô khẽ ho hai tiếng: “Tôi không nhớ gì cả”

So với lúc say rượu, thì khác nhau một trời một vực!

“Ừ, tốt nhất là vậy” Vẻ mặt của Hoắc Dung Thành có vẻ rất hài lòng, cuối cùng anh ta trầm giọng cảnh cáo: “Nếu như còn nhớ, tôi hi vọng cô tốt nhất mất trí nhớ đi.”

Nghe vậy, Tô Tú Song quả quyết lắc đầu: “Tôi thật sự quên hết thảy rồi.”

“Món canh giải rượu cô nấu đâu?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Dung Thành lên tiếng, tiếp tục hỏi.

Hôm qua uống rất nhiều rượu, sáng sớm vừa thức dậy thì liền cảm thấy nôn nao, nhưng không dữ dội như trong tưởng tượng.

“ừỪ”

“Rất có ích”

“Có ích thì tốt, lát nữa tôi nấu thêm một chút mang đến cho anh”

Vừa mới nói xong, thì Tô Tú Song thấy hối hận, hận đến nỗi muốn tát mình hai cái.

Hai người không chỉ đang chiến tranh lạnh, hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô còn bị giam cầm, thậm chí còn cúi đầu trước, càng nghĩ càng tức, càng uất ức hơn.

Kể từ sau khi hai người cãi nhau, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện với anh ta, hơn nữa cô còn tỏ ra rất nhã nhặn, vô cùng hiểu chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc