CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 392

Tô Tú Song cong môi cười rộ lên, trong nháy mắt tràn đầy tự tin, ngẩng đầu vô cùng đắc ý.

“Ừ, rất ngon, vậy sau này mỗi tối em đếu nấu cơm…” Anh cúi người, nhìn xuống cô: “Em nấu cơm, tôi ăn, được không?”

Tô Tú Song vô cùng hối hận, kẽ ho khan hai tiếng, thật lòng thật dạ đáp: “Không được.”

Ngày nào ở đoàn phim cô cũng bận tới bận lui, về đến nhà còn phải nấu cơm tối, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi.

Hoắc Dung Thành không hề quan tâm, xấu xa khiêu mày, tự ý quyết định: “Quyết định như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai em nấu cơm”

“Thực ra, anh thường xuyên phải đi xã giao, cũng không biết lúc nào về nhà.

Mà người nấu cơm ghét nhất là nấu mà không có ai ăn, hay nấu xong rồi mà để lạnh mất, cảm giác giống như công sức tâm huyết của mình bị lãng phí vậy”

Tô Tú Song nhẹ giọng, cố gắng thuyết phục anh.

“Vậy từ ngày mai, tôi sẽ về nhà trước chín giờ, nếu như có việc đột xuất tôi sẽ gọi điện báo trước cho em.” Hoắc Dung Thành nhướng mày, ánh mắt lười biếng quét qua người cô, không nhanh không chậm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “

Chín giờ là cấm cửa”

Tô Tú Song cắn môi dưới.

Đúng là được một mất mười!

“Nhớ kỹ chưa?”

Hoắc Dung Thành cong ngón tay gõ nhẹ vào bức tường sau lưng cô âm thanh vang lên nhắc nhở cô.

Tô Tú Song miễn cưỡng đáp: “Nhớ rồi.

“Mai nấu cơm tối xong chờ tôi”

Lúc này, Hoắc Lăng Tùng đi ngang qua tầng hai, vô tình nhìn thấy hai người, giọng nói trong trẻo mà ấm áp: “Anh hai, Ai,”

chị dâu.

Tô Tú Song mí mắt giật giật, đứng hình mất hai giây, hai má đỏ bừng, cô nhéo eo Hoắc Dung Thành đẩy anh ra, chạy về phòng.

Hoắc Dung Thành bị hành động của cô làm tâm tư chấn động, chỗ bị nhéo như có một dòng điện chạy qua.

Con mèo hoang này, càng ngày càng †o gan rồi.

Hoắc Lăng Tùng đi đến gần, trên gương mặt ôn nhu hiện ra chút trêu chọc hiếm thấy: “Anh hai, anh học được kabedon từ khi nào vậy?”

“Kabedon?”

“Giống như anh vừa nãy, nghe nói con gái bây giờ rất thích như vậy, rất gợi cảm, thân mật, khiến họ cảm thấy tim đập loạn nhịp nữa” Hoắc Lăng Tùng nhàn nhạt giải thích.

“Ha ha…” Hoắc Dung Thành chế nhạo cười nhạt: “Những việc như vậy còn phải nhìn mặt, đẹp trai thì là kabedon, còn xấu thì chính là quấy rối”

Hoắc Lăng Tùng cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Bạch.

“Không đi bệnh viện?”

Bình luận

Truyện đang đọc