CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 465

Đến cả Tô Tú Song cũng không thể không cảm thán, Hoắc Diệc Phong có lẽ là bẩm sinh đã thích hợp với việc này, khoảnh khắc anh ta bay lên, tung người ra rồi thu lại cực kỳ tự nhiên, dường như đã thật sự thành tiên rồi.

Vương Minh Vũ cũng xuýt xoa nói: “Tất cả đều rất hoàn hảo, nếu anh ta có thể nhớ được lời thoại thì càng tốt hơn”

Tô Tú Song gật như gà mổ thóc, tỏ ý cực kỳ tán thành. Hoắc Diệc Phong đúng là đầu heo, một đoạn thoại thôi phải học nửa tiếng mà còn ngắc ngứ mãi, lắp ba lắp bắp.

Người đóng đối thủ đánh nhau với anh ta là Trương Vinh Hiển, đúng là người có kinh nghiệm dày dặn nên cảnh quay lên hiệu quả rất tốt.

Tô Tử Song ngồi vắt chéo chân, tay cầm bánh bao, vừa nhìn camera xem cảnh quay vừa học hỏi kinh nghiệm.

Đạo diễn võ thuật đứng bên cạnh chỉ cho bảy tám lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì bèn rời đi.

Mưa càng ngày càng nặng hạt.

Hình ảnh trong máy quay rất đẹp, nhưng hai người kia phải treo người trên không trung quay phim nên rất nhanh đuối sức. Thêm cả việc Trương Tiến Trung yêu cầu rất nghiêm ngặt, yêu cầu mọi thứ phải thật hoàn hảo nên phải quay đi quay lại vài lần.

Hai tiếng sau, Hoắc Diệc Phong và Trương Vinh Hiển cả người đã ướt nhẹp, sức tàn lực kiệt. Nhất là Trương Vinh Hiển, đến cả kiếm cũng không nhấc lên nổi nữa.

“Xốc lại tinh thần đi, quay thêm vài lần nữa, chú ý tư thế, bắt đầu.” Trương Tiến Trung huơ huơ tay ra ý bảo hai người tiếp tục quay.

Hoắc Diệc Phong dựa vào chút sức lực ít ỏi còn sót lại, bay lên không trung.

Bay đến độ cao cách mặt hồ tâm ba bốn mét, anh nghe thấy bên tai vù vù tiếng gió và tiếng mưa. Nhưng ngoại trừ âm thanh đó dường như còn có thêm tiếng gì nho nhỏ.

Hoắc Diệc Phong chau mày, cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bỗng nhiên dây cáp đứt rời, đột ngột mất lực kéo nên cả người anh rơi tùm vào trong hồ.

Trương Vinh Hiển đang treo ở đối diện sửng sốt, sau đó sực tỉnh hét lớn lên: “Rơi xuống nước rồi, rơi xuống nước rồi, mau cứu người”

Tô Tú Song vừa phát hiện dây cáp đứt liền nhanh chóng bật dậy chạy về phía hồ.

Một đám nhân viên công tác cũng chạy đến vây quanh, bao gồm cả Trương Tiến Trung và Vương Minh Vũ.

“Nhanh lên, anh ấy không biết bơi”

Tô Tú Song sắc mặt trắng bệch, sốt ruột lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

Trong hồ, Hoắc Diệc Phong rõ ràng không biết bơi, chân tay quấy đạp lung tung, càng ngày càng trầm mình xuống hồ.

“Nhân viên cứu hộ đâu?”

Trương Tiến Trung vẻ mặt nghiêm trọng chất vấn Vương Minh Vũ.

Vương Minh Vũ cũng đau đầu sốt ruột không kém: “Xin nghỉ phép rồi, không ở đây.

“Ai biết bơi?” Trương Tiến Trung hét to hỏi mọi người.

Không có ai trả lời.

Hồ Ngọc Bích này nổi tiếng là nước sâu, ở đây trước kia có không ít người từng chết đuối, cực kỳ xui xẻo. Lúc này hoàn cảnh đang gay go, kể cả có nhảy xuống cứu thì hai người có trở lên bờ được hay không cũng không ai dám chắc. Nói không chừng không những không cứu được Hoắc Diệc Phong còn vạ lây đến bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc