Chương 321
Hoắc Diệc Phong ở bên cạnh như bị giãm phải đuôi, nhảy cẵng lên: “Cô thật sự dám nghĩ! Thật nực cười, trồng rau sau vườn hoa, cô có biết hoa của nhà tôi đắt cỡ nào hay không?”
Tô Tú Song trừng mắt nhìn qua: “Đồ tọc mạch, thích lo chuyện bao đồng, tôi cũng đâu có hỏi cậu”
“Anh ba, sao anh vẫn còn tâm trạng để uống nước, còn không mau nói với anh hai, vườn hoa xinh đẹp trang nhã của chúng ta sắp trở thành vườn rau xanh biếc rồi”
Hoắc Lăng Tùng đặt cốc nước xuống, khẽ nâng mày, ánh mắt ấm áp, trên môi đầy ý cười, dịu dàng nói: “Anh thấy ý tưởng của cô ấy cũng được đấy chứ.”
Hoắc Diệc Phong: “..”
“Đúng chứ, tôi cũng cảm thấy sáng kiến này rất tốt, rau vận chuyển bằng đường hàng không có tươi đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng rau tự mình trồng. Như thế mới thật sự đảm bảo sức khỏe, không độc hại”
Hoắc Dung Thành gảy nhẹ điếu thuốc, nhướng mày, môi mỏng khẽ nói: “Đến lúc đó, em cũng phải đi”
Hoắc Diệc Phong nhíu mày khó hiểu: “Anh hai, em đi làm gì?”
“Đào đất, xới đất, bón phân”
Anh nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Hoắc Diệc Phong đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, huyết áp như tăng lên 180.
Hoắc Lăng Tùng không khỏi cười thành tiếng: “Được đó, vừa hay em cả ngày rảnh rỗi, không có việc gì để làm, đến lúc đó có thể trồng chút rau xanh, nhổ cỏ, cũng coi như tìm cho em một việc tử tế, thời gian còn lại em có thể làm cái đuôi theo sau anh. “
“Em, em cần yên tĩnh!”
Hoắc Diệc Phong bỏ lại một câu, ôm trán, mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi lên tầng.
Anh ta luôn cảm thấy, người đàn bà chết tiệt, không biết xấu hổ này đã cho anh hai uống bùa mê thuốc lú gì rồi.
Nếu không, anh hai sao có thể đồng ý loại chuyện này?
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Tô Tú Song còn đang say giấc ngủ, một trận gõ cửa ầm ï vang lên.
Cô khó khăn, giãy dụa đứng dậy, đi ra mở cửa. Hoắc Dung Thành đang đứng ở đó.
Anh dường như vừa tập thể dục xong, mặc trên người bộ quần áo thể thao khiến thân hình thon dài của anh hiện lên càng rắn rỏi.
“Chú Trương hiện đang ở sau vườn hoa, cần bao nhiêu đất, cô xuống tầng nói với chú ấy”
Hoắc Dung Thành nhìn cô, kéo nhẹ môi, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Tô Tú Song khẽ mở miệng, giơ tay lên gõ vào đầu hai cái. Đúng rồi, cô suýt chút nữa quên mất chuyện này.
“Được”
Cô đáp. Sau đó, đôi mắt híp lại, khóe miệng nở nụ cười: “Còn nữa, thật lòng rất cảm ơn anh”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Hoắc Dung Thành trở nên âm trầm, giọng nói khàn khàn: “Thật lòng như thế nào?”
“Cái gì?”
Tô Tú Song giật mình, sờ mái tóc còn hơi rối của mình, nghĩ một lúc, nói: “Có trời đất chứng giám, lời của tôi còn thật hơn vàng.”