CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 237

Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, không nhẫn nại, nhanh tay ấn đè khung cửa, nghiêng mình bước vào.

Nhân viên bảo vệ ở phía sau cũng nhanh chóng theo vào.

Thật không ngờ tới người đến là Hoắc Lăng Tùng, Mộ Tư Đồng sửng sốt.

“Hôm nay có ngọn gió nào thổi đến cửa, lại đưa cậu ba nhà họ Hoắc tới đây.”

Hắn tiện tay ném gậy điện đi.

Không để ý đến Mộ Tư Đồng, ánh mắt của Hoắc Lăng Tùng từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Tô Tú Song, ra hiệu cho bảo vệ tới mở trói.

Thấy thế, Mộ Tư Đồng không cam tâm: “Không chào hỏi, cậu liền muốn đưa người của tôi đi, cậu ba, cậu đúng là không coi ai ra gì.”

“Người của anh?” Đôi môi của Hoắc Lăng Tùng khế mở, hoàn toàn không phải là vẻ hiền hậu thường ngày: “Cô ấy đã gả cho anh hai tôi, cũng đăng ký kết hôn cũng với anh hai tôi. Cô ấy là người nhà họ Hoắc!”

Lời nói vừa dứt, anh bước tới, ngồi xổm xuống, vừa cởi dây trói vừa nói: “Tú Song, đừng sợ, tôi đưa cô về nhà, tỉnh lại đi”

Tô Tú Song vật vã mở mắt ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng ôn nhu của người đàn ông trước mặt, như mơ mà không phải mơ.

Cô đang mơ sao?

Bàn tay mỏi nhừ, không còn sức nhấc lên, khẽ chạm nhẹ lên khuôn mặt Hoắc Lăng Tùng, vừa ấm vừa nóng.

Cảm giác chân thực.

“Bác sĩ… Hoắc..” Cô chật vật cố thốt ra tiếng.

“Suyt, đừng nói gì cả.” Vẻ mặt anh dịu dàng, ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Còn nữa, chuyện anh làm tổn hại cô ấy, lời truy cứu tôi tạm để đó.

Sau khi thực hiện xong các cuộc kiểm tra giám định, sẽ quyết định khởi †ố.

“Muốn khởi tố tôi, tôi sợ quá.”

Mộ Tư Đồng quái gở, cười nhạo báng: “Cậu ba, tôi mỏi mắt mong chờ.

Nhưng hôm nay cậu muốn bước ra khỏi cánh cửa này, e là không dễ như vậy”

“Trong phòng có bảo vệ, ngoài cửa lại có vệ sĩ, tôi cũng đã báo cảnh sát.

Anh muốn ngăn cản tôi, chỉ sợ là không ngăn được.”

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Lăng Tùng cởi áo khoác, quấn lấy Tô Tú Song, bế cô lên.

Trong sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng, tình trạng của cô ấy có vẻ không ổn, cần phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện để kiểm tra.

Mộ Tư Đồng nheo mắt: “Nhiều người bắt nạt ít người? Công bằng mà nói, nếu như cậu đã gọi tiếp viện, vậy tôi tất nhiên cũng phải gọi tiếp viện. Một tiếng sau cậu mới được đi.”

Hoắc Lăng Tùng hoàn toàn chẳng thèm để ý tới hắn, trong lòng chỉ lo cho tình trạng hiện tại của Tô Tú Song: Anh yêu cầu một nhóm bảo vệ ngăn cản Mộ Tư Đồng lại, bước nhanh ra khỏi phòng, đi về phía chiếc xe thể thao đang đỗ bên ngoài khách sạn.

Mộ Tư Đồng tức giận đến cáu kỉnh, nâng ghế đập vào mặt bảo vệ điên cuồng: “Mẹ kiếp, dám cản ông mày, cái quỷ gì!”

Đột nhiên, một bóng dáng dài đổ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc