CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 418

Người đàn ông này tính cách khi uống rượu cũng tốt, uống say không nôn, không làm loạn, rất ngoan, giống như đang ngủ vậy.

Nhưng mà như thế cũng tốt, không giày vò người khác, cố có thể tiết kiệm được chút sức lực.

Dọc đường đi, bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở lần lượt vang lên.

Nhân cơ hội, Tô Tú Song lại ngủ tiếp.

Đến nhà họ Hoắc, đã là 4 giờ sáng.

Mở cửa xe, Tô Tú Song nắm lấy cánh tay anh, dắt vào phòng khách.

“Cô hai có cần tôi giúp không?” Tài xế đứng ở bên cạnh, mở miệng nói.

Tô Tú Song xua tay: “Không sao, một mình tôi là được rồi, chú nhanh về nghỉ ngơi đi.”

Tính cách khi uống rượu của anh rất tốt, một mình mình cũng có thể xử lý.

Bước vào phòng khách, cô chạm vào công tắc, bật đèn lên, ngay lập tức, căn phòng sáng bừng.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Bạch đang nằm trên sô pha lập tức cảnh giác ngồi dậy, thấy đó là Hoắc Dung Thành, nó hưng phấn chạy đến kéo ống quần rồi sủa gâu gâu.

Hoắc Dung Thành cúi đầu, im lặng nhìn Tiểu Bạch, sau đó đột nhiên học tiếng chó sủa.

Tiểu Bạch nghe xong liền nhảy dựng lên, sửa càng thêm hưng phấn.

Thế là, Hoắc Dung Thành cũng vui lên, tuỳ ý kéo cổ áo sơ mị, rồi lớn tiếng sủa lại.

Tô Tú Song đen mặt, vội kéo anh đi về phía trước, sợ đánh thức người làm, rồi vội vàng che miệng anh lại.

Hoắc Dung Thành còn chưa kịp vui mừng, ánh mắt mơ màng mang theo hơi say, giọng nói lười biếng: “Nó sủa lớn hay tôi sủa lớn?”

“Anh, anh sủa lớn hơn nó, còn sủa dễ nghe hơn nó nữa.”

Tô Tú Song giơ tay, tranh thủ lau mặt, trả lời qua loa dỗ dành.

Nghe vậy, đôi mắt của Hoắc Dung Thành khẽ chớp chớp, thuận thế ợ một tiếng, nói: “Thế tôi sủa thêm hai tiếng cho cô nghe.”

“Không cần đâu”

“Vì sao, lúc nãy không phải cô mới nói tôi sủa dễ nghe sao?”

“Có người đang ngủ, sẽ đánh thức người khác đây”

Vẻ mặt Hoắc Dung Thành không chút cảm xúc: “Tỉnh thì tỉnh thôi, liên quan gì đến tôi?”

“Ngoan, chúng ta về phòng rồi sủa nhé.”

Tô Tú Song hơi nhắm mắt lại, cố gắng nhịn.

Anh bước đi loạng choạng, cũng rất chậm.

Cô lê cơ thể mệt mỏi, dáng người người đàn ông cao lớn, nhón mũi chân, tay phải khó khăn che miệng anh lại.

Đột nhiên, lòng bàn tay ấm áp, ẩm ướt.

Tô Tú Song sững sờ hai giây, ánh mắt đảo qua.

Bình luận

Truyện đang đọc