CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 19

Hoắc Dung Thành ném cửa rồi ra khỏi phòng. Tô Tú Song không quay đầu lại, bước chân vội vã muốn về phòng mình.

Ngay sau đó, Hoắc Dung Thành đã sải chân đạp lên tường, chặn đường đi của cô. Sau đó anh ta cúi đầu, khẽ thổi lên mắt cô, trào phúng: “Cô luôn mồm nói mình không có mục đích, bây giờ không giấu được đuôi cáo nữa chứ gì?”

Tô Tú Song kinh hoàng lùi lại.

“Tôi không nói dối, cũng không lừa anh” Cô cắn môi.

“Ha..” Hoắc Dung Thành cười lạnh lẽo, rõ ràng là không tin lời cô, vẫn cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, giống như một thanh kiếm treo trên đầu Tô Tú Song. Trái tim cô chùng xuống, lòng tràn đầy bất lực. Chuyện đã đến nước này, cô giải thích kiểu gì cũng sẽ trở thành ngụy biện trong mắt anh ta, anh ta sẽ không bao giờ tin! Đầu tiên là bị gài bây ngủ một đêm, bây giờ lại ép cưới mình, bất kể là ai thấy cũng sẽ thấy mình mới là kẻ có mưu đồ. Dù cô có nhảy xuống sông Hồng cũng không thể rửa sạch hiểu nhầm.

“Chào mừng đã đến nhà họ Hoắc, bà Hoắc, còn nhiều thời gian, chúng ta chậm rãi chơi đùa…”

Anh ta cắn môi gắn từng chữ, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười lạnh lùng.

Bà Hoắc…

Tô Tú Song thoáng căng thẳng, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Tám giờ sáng hôm sau, Tô Tú Song còn đang ngon giấc thì tiếng đập cửa vang lên khiến cô bừng tỉnh. Cô ngồi dậy, còn ngái ngủ mở cửa phòng. Người hầu khom lưng, cung kính lên tiếng: “Mời cô Song xuống lầu dùng bữa sáng”

“Cảm ơn” Tô Tú Song lễ phép nói cảm tạ, sau đó đóng cửa phòng, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.

Trong nhà ăn, trên bàn cơm đặt đầy món ăn tinh xảo thơm ngon, từ cơm Việt đến cơm Tây, món gì cũng có. Tô Tú Song vừa ngồi xuống thì ông cụ đã chống gậy bước vào phòng khách, Hoắc Dung Thành đi theo sau, khuôn mặt lạnh như tiên, thoáng chốc nhiệt độ trong phòng ăn cũng giảm xuống.

Thấy thế, Tô Tú Song vội đứng dậy, chờ hai người đều ngồi xuống, cô mới chậm rãi ngồi vào ghế.

Ông Gia ngồi trên ghế chính, mặc dù tóc đã hoa rầm, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời sắc bén. Hoắc Dung Thành ngồi bên tay phải ông ta.

Nhà này có luật ăn cơm không nói chuyện, trên bàn ăn rất im lặng, trừ tiếng ăn cơm chỉ còn tiếng hít thở. Hoắc Dung Thành ngồi đối diện, chỉ cần Tô Tú Song vừa ngước mắt lên đã đối diện với chiếc cằm sắc bén của anh ta. Bầu không khí vừa nghẹt thở vừa áp lực. Tô Tú Song không có khẩu vị nên không ăn được mấy miếng, chỉ uống một ly sữa bò.

“Quản gia đã gọi điện thoại cho phường, ăn bữa sáng xong, hai đứa trực tiếp đến đó” Ông cụ đặt đũa xuống, nhìn lướt qua hai người, cuối cùng nặng nề nhìn Hoắc Dung Thành.

“Ừm..” Hoắc Dung Thành lạnh lùng đáp, không nói thêm một câu dư thừa.

Ông cụ hài lòng gật đầu, sau đó rời khỏi nhà ăn.

phải chạy chậm mới đuổi kịp anh ta. Hai người một trước một sau ngồi vào xe.

“Hi, chào hai vị một buổi sáng tốt lành” Hàn Văn Thiên từ ghế trước quay lại, nhìn chằm chằm Tô Tú Song. Tô Tú Song rất phản cảm thái độ đánh giá trắng trợn như thế này nên trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như không thấy anh ta. Hoắc Dung Thành cũng không đáp lời, lạnh lùng nhìn Hàn Văn Thiên.

Hàn Văn Thiên bị làm lơ, ngượng ngùng sờ mũi: “Đừng nhìn em như thế, em là vô tội, ông cụ nhà anh kêu em tới giám sát mà.”

Chiếc xe khởi động, đi thẳng về phía trước. Bốn mươi phút, xe đã đến ủy ban nhân dân phường, ngoài sân đã treo biển: Bởi vì hệ thống trục trặc nên từ 9 giờ đến 12 giờ xin được phép ngừng phục vụ.

Rất rõ ràng, nhà họ Hoắc đã dọn sân trước. Quản lý trong ủy ban phường đang chờ. Thấy Hoắc Dung Thành, quản lý cung kính chào đón: “Anh Thành”

Bình luận

Truyện đang đọc