CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 277

Ngoài cửa đàn ông còn trẻ tuổi mặc †ây trang màu đen.

“Tôi tìm ngài Hoắc”

Tô Tú Song nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trên ghế sa lon.

“Đóng cửa”

Anh vẫn không ngẩng lên mà kéo đôi môi mỏng của mình, thốt ra hai chữ.

Tô Tú Song nói một câu xin lỗi, rồi thuận tay đóng cửa lại.

Thời tiết ở nước Anh rất hanh khô, cô mới tới hai ba ngày đã hơi khó chịu, tuy nhiên buổi trưa chỉ có biến hóa qua trang, cho nên cô đắp một tấm mặt nạ dưỡng da màu đen.

Hoắc Dung Thành nhướng mi, anh liếc nhìn khuôn mặt cô.

Sau đó, anh ánh mắt nhìn trong máy vi tính một lần nữa, hơi nhướng mày, thứ đồ chơi kia còn có màu đen?

Lúc này, lại một đợt tiếng gõ cửa truyền tới.

Cũng không còn trông cậy vào người đàn ông này có thể đứng dậy, Tô Tú Song lại ra mở cửa.

Không phòng bị chút nào, Mộ Hải Hưng bị khuôn mặt to lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mình làm cho hoảng sợ, cả người choáng váng.

Không đợi Tô Tú Song nói, ông ấy đã không xin phép mà chen vào phòng.

“Ngài Hoắc đúng là khó mời thật, ba lần đến mời đều không mời nổi, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình qua đây quấy rầy ngài” Mộ Hải Hưng nói.

Hoắc Dung Thành ngôi trên sa lon với vẻ mặt lạnh lùng, sau một lúc lâu, anh mới lạnh lùng mở miệng: “Có việc.”

“Tôi có một việc muốn nói chuyện cùng ngài Hoắc” Sau khi Mộ Hải Hưng nói xong, ông ấy cố ky liếc Tô Tú Song.

Nhướng mày, Tô Tú Song hiểu ra: “Vậy mấy người bàn luận, tôi đi ra ngoài một chút”

“Mặc như vậy thì đi chỗ nào? Đợi đi”

Hoắc Dung Thành búng nhẹ thân điếu thuốc bằng những ngón tay thon dài, anh liếc nhìn Tô Tú Song, trong lòng không hài lòng mà nói.

Tô Tú Song không thể làm gì khác hơn là dừng chân, rồi ngồi ở trên ghế sa lon chơi điện thoại di động.

Những lời này vô tình mà đánh vào mặt của Mộ Hải Hưng.

Sắc mặt Mộ Hải Hưng hơi khó coi, ông ấy đứng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Hoắc Dung Thành thở ra mấy hơi khói, trong đám khói lượn quanh anh nhìn ông ấy, rồi ôn hoà nói: “Không có người ngoài ở đây, có gì cứ việc nói thẳng, không muốn nói thì rời đi”

Do dự mãi, Mộ Hải Hưng vẫn mở miệng: “Tôi là chú ba của Mộ Đan Nhan”

Nghe vậy, Tô Tú Song khế cau mày một cái.

Mà Hoắc Dung Thành cũng ngẩng đầu nhìn ông ấy.

“Mấy năm nay, tôi đều làm việc ở thủ đô, bề bộn nhiều việc, vì bận quá không có thời gian, cho nên lễ đính hôn của anh và Đan Nhan cũng không đi được, sau này lại bất ngờ nghe nói mấy người từ hôn”

Mộ Hải Hưng ngồi đối diện Hoắc Dung Thành.

“Ừ” Hoắc Dung Thành không lạnh không nóng lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc