CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 58

Tô Tú Song võ lên ghế sau.

Vừa lên xe hai phút, tiếng di động chợt reo lên. Tô Tú Song vươn tay chạm vào túi xách, ai dè bị Bạch Tĩnh đánh một phát: “Điện thoại của tớ kêu đấy, lo mà lái xe đàng hoàng đi”

Bạch Tĩnh ấn nút nghe máy, đặt lên bên tai, bỗng nghe thấy tiếng mắng ầm ï: “Thằng oắt con chết tiệt, mày chán sống rồi hả?”

Bạch Tĩnh tưởng gọi nhầm số nên định cúp máy. Nhưng bỗng vang lên tiếng cầu cứu kinh hoàng, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết: “Chị, tụi nó muốn giết em! Chị cứu em với!”

Sắc mặt Bạch Tĩnh trắng bệch: “Vũ Phong! Vũ Phong! Em sao vậy? Nói đi chứ, đừng làm chị sợi”

“Hai mươi phút sau đến quán bar Demon, không thì tự gánh lấy hậu quả.”

Gã đàn ông xa lạ bỏ lại một câu rồi trực tiếp cúp máy.

Tiếng vang trong điện thoại rất lớn, Tô Tú Song có thể nghe thấy rõ ràng, lập tức chạy đến quán bar bằng con đường gần nhất. May mà nơi này cách không xa, mười lăm phút sau, xe điện đã dừng lại trước quán bar Demon.

Bạch Tĩnh lảo đảo chạy vào quán bar, Tô Tú Song sốt ruột đi theo cô.

Trong đại sảnh quán bar, một gã đàn ông mặt thẹo ngồi trên quầy bar, đang nhàn nhã ngắm nghía con dao sắc bén.

Bên cạnh hắn ta một đám vệ sĩ áo đen quân đen. Bạch Vũ Phong quỳ trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, bàn tay bị người đạp trên mặt đất. Ngoài ra cả quán bar rộng lớn thế này mà lại không có lấy một người khách.

“Chị, chị Tú Song, em đau quá, các chị cứu em với!” Thấy Bạch Tĩnh, Bạch Vũ Phong kích động muốn đứng dậy, kết quả bị vệ sĩ đạp lên đầu gối, lại quỳ xuống đất. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Rốt cuộc các người là ai? Muốn làm gì em trai tôi? Tôi khuyên các người thả em tôi ra, không thì đừng trách tôi báo cảnh sát” Bạch Tĩnh thở hổn hển cầm chặt di động, không nhịn được run lên.

Thấy thế, Tô Tú Song tiến lên ôm vai cô: “Cậu đừng hoảng hốt”

“Báo cảnh sát á?” Gã mặt thẹo như nghe thấy truyện cười, lập tức cắm dao xuống ghế, hung ác nhìn họ: “Mày chán sống rồi hả?”

Tô Tú Song kéo Bạch Tĩnh ra sau lưng, sau đó ôn tồn nói: “Em trai tôi còn nhỏ, nếu thằng bé chọc giận anh thì tôi xin lỗi thay thằng bé, anh có thể rộng lượng tha thứ cho cậu ấy không?”

Gã mặt thẹo này có vẻ không dễ chọc, thái độ cân mềm mại thì nên mềm mại một chút.

“Dẻo miệng gớm nhỉ” Lời nói của cô khiến gã mặt thẹo thoải mái hơn. Hắn ta cười lạnh lẽo: “Thằng này không nhỏ, lá gan cũng to lắm, lông còn chưa mọc hết mà dám ngủ bạn gái tao, thả nó hả? Thế thì sau này anh Đao này còn hỗn giang hồ kiểu gì?

Tô Tú Song và Bạch Tĩnh khiếp sợ quay sang nhìn Bạch Vũ Phong. Cậu ta mới 19 tuổi, còn đang học đại học, bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể làm chuyện như thế?

“Là cô ta quyến rũ em, còn đòi bao nuôi em, em bị cô ta ép!” Bạch Vũ Phong chảy mồ hôi kêu to đến nỗi khàn cả giọng.

Nghe vậy, gã mặt thẹo lại nổi máu kéo tóc cậu ta, chỉ hận không thể kéo rách da đầu cậu ta: “Ngủ gái của tao, còn xài tiền của tao, mày giỏi đấy chứi”

“ÁI” Bạch Vũ Phong đau đớn kêu to.

Gã mặt thẹo liên tục chửi bậy, rút dao ra gõ sống dao lên mặt Bạch Vũ Phong từng chút một.

Đúng lúc này, một đoàn người chậm rãi bước vào quán bar. Người đàn ông đi đằng trước có khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, áo choàng dài đến đầu gối khiến khí thế của anh ta càng thêm mạnh mẽ, đeo bao tay bằng da thật, vô cùng cao quý. Đó chính là Hoắc Dung Thành. Bên cạnh anh ta ngoài Hàn Văn Thiên còn có hai người đàn ông khác đều rất cao lớn tuấn mỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc