Chương 471
Lát sau, chiếc hộp tinh xảo đã biến thành đống giấy vụn. Bên trong hộp là một chiếc điện thoại màu hồng mới tinh.
Tô Tú Song hai mắt ngây ra nhìn theo từng động tác của anh, còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc điện thoại cũ nắm trong tay đã bị anh cầm lấy, rút sim ra rồi cắm vào điện thoại mới. Tô Tú Song chớp chớp mắt ngạc nhiên, điện thoại mới là mua cho cô ư?
Cô nghển cổ nhìn vào màn hình, thấy anh mở điện thoại lên, ấn vào zalo ra rồi đăng nhập.
“Anh đăng nhập zalo của tôi làm gì?”
“Có gì không thể để người khác thấy?” Hoắc Dung Thành không lạnh không nhạt liếc cô một cái, hỏi vặn lại.
Cô càng không cho xem, anh càng phải xem! Tô Tú Song nhướng mày, coi như cô chưa nói gì.
Vừa đăng nhập zalo liên nghe thấy thông báo tin nhắn tỉnh tỉnh hai ba cái liên tiếp vang lên. Đa số tin nhắn là của Bạch Tĩnh gửi, ngón tay thon dài của Hoắc Dung Thành lướt trên màn hình, anh mở zalo, thấy có clip liền ấn vào mở ra xem.
Clip đó quay lại cảnh cứu Hoắc Diệc Phong bị rơi xuống nước. Càng xem sắc mặt anh càng đen, anh bước đến sát giường nhìn cô từ trên xuống, đôi mắt tối lại: “Em hôn nó?”
Tô Tú Song bị anh nhìn đến không được tự nhiên: “Đây không phải hôn, là hô hấp nhân tạo, lúc đó không nghe thấy nhịp tim của anh ta, nếu không làm hô hấp nhân tạo thì mạng sống sẽ nguy hiểm.
“Cắm sừng tôi?”
Tô Tú Song cảm thấy thật muốn khóc, có thể nói lí lẽ một chút không?
“Tình hình lúc đó nguy kịch, hơn nữa, Hoắc Diệc Phong là em trai anh”
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười khẩy khinh bỉ: “Còn may là như thế, nếu không liệu tôi sẽ bỏ qua cho nó sao?”
Nói xong, anh thò tay đổ ít nước khử trùng vào bông tẩy trang: “Ngẩng đầu An”
lên.
“A?” Tô Tú Song ngẩng đầu.
Tay anh giữ cằm cô, đặt bông tẩy trang lên môi cô rồi dùng lực chà cực mạnh. Tô Tú Song cảm thấy môi mình dường như bị chà rách luôn một tâng da, vừa rát lại vừa đau.
Bất chợt, Hoắc Dung Thành nghiêng người, lồng ngực kề sát vào cô, bàn tay cường ngạnh giữ chặt lấy vai cô, mặt anh hơi cúi xuống, anh hé miệng cắn lấy môi cô một cái rồi nhè nhẹ liếm mút, hôn lên.
Thể lực Tô Tú Song còn chưa hoàn toàn hồi phục, cô đi được một lúc đã thấy chân mềm nhũn, bèn cố gắng lết về lại phòng bệnh. Vừa bò được lên giường, liền sau đó đã thấy Hoắc Lăng mặc áo blouse trắng bước vào.
“Bác sĩ Tùng?” Cô chớp mắt, có chút ngạc nhiên “Anh thấy ghi chép em với Diệc Phong cùng nhập viện nên đến đây xem thế nào” Hoắc Lăng Tùng dịu dàng hỏi: “Sức khỏe em còn chưa hồi phục, đừng chạy lung tung.”
Tô Tú Song gật đầu.
“Đúng rồi, anh đã gọi điện cho anh hai rồi”
“A2”
“Thân thể em bị suy nhược quá độ, phải bổ sung thể lực, vì thế hôm nay phải truyền dịch, anh sẽ lấy kim truyền cho em, tối nay chưa xuất viện được đâu”
Hoắc Lăng Tùng đang giải thích thì y tá đi vào, tay cầm kim truyên đưa cho anh: “Bác sĩ Tùng.
“Sẽ hơi đau một chút, em chịu đựng một tí” Gương mặt anh dịu dàng.