Chương 229
Lương Mật Điềm cười lạnh: “Một người phụ nữ như cô ta, chỉ xứng với kẻ ăn mày lang thang đầu đường xó chợ”
“Lương Mật Điềm, tôi đã giết cả nhà cô, hay là đã làm gì cô rồi, đến mức dùng cách đê hèn như vậy đối phó với tôi?” Tô Tú Song cảm thấy trái tim của người phụ nữ này đã bị bóp méo, bịnh hoạng không nhẹ.
“Vì cô đã cướp bạn trai tôi.”
Tô Tú Song dựa lưng vào ghế, hất cầm về phía ông Lâm, cố ý trêu chọc cô ta: “Bạn trai cô không phải là ông ta sao?
Tôi đã cướp của cô?”
Lương Mật Điềm tức giận đến mức vặn vẹo cánh tay hai lần: “Đừng giả ngây dại với tôi, cô biết người tôi ám chỉ là Ngôn Tử Ngang.”
“Chị gái à, đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi, sao cô còn cố chấp không buông, thú vị lắm sao?”
Có bất chấp thế nào cũng không cãi lý được với cô ta. Tô Tú Song đau não, thái dương đau, chỗ nào cũng đau.
“Hơn nữa, thay vì nắm chặt quá khứ, chi bằng nên nắm chặt hiện tại. Cô và ông ta quấn quýt lấy nhau là vì điều gì?
Vì tiền sao?”
“Tôi suy nghĩ nông cạn vậy sao? Đến lúc Tô thị bầu lại Tổng giám đốc mới, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, anh ấy sẽ là Tổng giám đốc, tôi chính là vợ của Tổng giám đốc. Hơn nữa, tôi sẽ sở hữu 20% cổ phần của công ty” Lương Mật Điềm lạnh lùng liếc nhìn cô.
Tô Tú Song lại hỏi: “Vậy nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
“Có phải tôi đã nể mặt cô?” Lương Mật Điềm trừng mắt nhìn cô, hận không thể băm cô thành từng khúc.
“Không phải, Tô thị rách nát, lại không đâu ra đâu như vậy, cô cũng có thể nhìn ra? Nói thật, cô đi theo ông Lâm, tôi thật tình cảm thấy thương xót, cũng hối tiếc gùm cô. Cô trẻ người xinh đẹp, dáng người trước sau đầy đặn, hoàn toàn có thể leo lên vị trí cao hơn nữa. Người ta nói rất hay, chỉ cần ba phần không cố gắng thì không lay chuyển nổi một góc nhà. Chỉ cần cô đặt tâm tư vào, không gã đàn ông nào mà không mê mẩn cô?”
Ánh mắt Tô Tú Song đảo qua, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Lương Mật Điềm ngẩn ngơ một lúc, sau đó trong lòng lại khoái trá.
Cô ta ngẩng cao cổ, kiêu hãnh như một con công.
Phải nói rằng, những lời nhận xét của Tô Tú Song đã thực sự chạm đến đáy lòng cô ta.
Cô ta còn trẻ, so với một người đàn ông già như ông Lâm mà nói, quả thật là một củ cải trắng ngon bị heo ăn.
“Ông Lâm vẫn chưa ly hôn, cô có thể chắc chắn nếu ông ta ngồi vào vị trí Tổng giám đốc, thì sẽ cưới cô và sẽ chia cho cô 20% cổ phần sao?”
Tô Tú Song nhìn cô ta chằm chằm: “Miệng lưỡi đàn ông, là quỷ gạt người.
Nếu tin đàn ông thì heo nái cũng có thể †rèo cây, yêu loại người này là không đáng tin cậy nhất. Đừng để tới lúc cô giúp ông ta trở thành Tổng giám đốc, trở mặt, ông ta lại một đá mà đá cô. Phụ nữ mà, phải có kế hoạch cho riêng mình”
Một câu nói, vừa hay xuyên vào tim Lương Mật Điềm.
Hồi đó, cô ta chỉ tiêu tằn tiện, giao hết tiên cho Ngôn Tử Ngang, quan tâm hết mực, cuối cùng vẫn bị đá.