Chương 224
Sau đó, anh thốt ra mấy từ trống rỗng: “Đi đây…
Tô Tú Song trở lại phòng làm việc, đúng lúc trợ lý đẩy cửa bước vào, cô ngẩng đầu nhìn: “Bảo tất cả mọi người tạm thời hoãn công việc đang làm lại, đến phòng họp đợi tôi”
“Vâng.”
Trợ lý xoay người rời đi, gấp rút thông báo cho quản lý và cổ đông của từng bộ phận.
Năm phút sau, phòng họp chật kín người.
Tô Tú Song bước vào, liếc mắt nhìn qua mọi người, thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, liền nói: “Có một tin vui muốn thông báo cho mọi người”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, đợi phần nội dung sau.
“Công ty của chúng ta và Cảnh Thái đã ký hợp đồng. Hy vọng mọi người có thể đem toàn bộ sự nhiệt tình và động lực để để phấn đấu cho lần này”
Cô nhấn mạnh từng từ, từ tốn mà nghiêm túc: “Lần này, tôi sẽ giám sát toàn bộ quá trình. Tôi tuyệt đối không cho phép những vấn đề và sai sót đã xảy ra ở lần trước lại tiếp tục tái diễn”
Trong phút chốc, nhiều người xúc động và hào hứng, mặt lộ vẻ vui mừng.
Trốn thuế và quần áo không qua kiểm định chất lượng, hai vụ việc đã ảnh hưởng to lớn đến công ty.
Cổ phiếu phơi bày khắp mọi nơi, tiền lương khất nợ không thể giải quyết.
Thông báo này làm lòng người phấn khởi.
Nhưng khuôn mặt của ông Lâm lại vô cùng khó coi, xanh tím lẫn lộn, đôi mắt đục ngầu, phức tạp.
“Tiền vốn Cảnh Thái rót vào, chắc ngày mai sẽ đến sổ sách. Công việc và kế hoạch cho quý tới cần phải lập ra hoàn hảo nhất. Quản lý các bộ phận nhớ thường xuyên theo dõi, giám sát.” Cô nghiêm nghị nói.
“Đây thực sự là một tin tốt, đã bơm thêm vốn và máu mới cho công ty, nhưng Phó giám đốc Tô, sau hai ngày nữa chính là đại hội cổ đông”
Ông Lâm nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu, không quên nhắc nhở cô.
Tô Tú Song đảo mắt nhìn về phía ông Lâm. Từ trong lời nói của ông ta, cô nghe ra được ẩn ý hùng hổ, hăm dọa: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi cũng không có An”
quên.
Giờ khắc này, trong lòng cô thật sự có chút nghi ngờ.
Đến lúc tổ chức đại hội cổ đông, có nghĩa là cổ đông, hay ý ông ta là gì?
“Vậy được rồi”
Tô Tú Song nhìn ông ta một cái thâm trầm mới nói: “Cuộc họp kết thúc tại đây”
Sau khi mọi người rời đi, cô uống thêm một cốc nước trước rồi mới đứng dậy.
Bước ra khỏi phòng họp, liền nhìn thấy ông Lâm vừa vội vàng ra ngoài công ty, vừa nói chuyện điện thoại.
Thấy thế, Tô Tú Song nhướng mày, lặng lẽ đi theo.
Lương Mật Điềm lại nhiều lần đến công ty tìm ông ta, luôn khiến cô cảm thấy ở giữa có điều gì đó mờ ám, không bình thường.
Ngoài ra, tin tức mà cô ấy thông báo tại cuộc họp là một tin tuyệt vời cho công ty.
Mọi người đều có tâm trạng tốt, ngoại trừ ông ta.
Trong cuộc họp, cô để ý thấy sự nôn nóng và bất an của ông ta.
Sau khi rời khỏi công ty, ông Lâm đi thẳng đến chiếc xe đậu dưới lầu, khởi động xe rời đi.