CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 507

Vừa dứt lời, lại một tiếng thở dài bi xót nữa vang lên.

Tô Tú Song: “…”

“Cậu đi vào đi” Tiếp đó, cô nói.

“Anh hai tôi đâu?”

“Anh ấy tới công ty rồi”

“Hoàng thượng không có ở đây, thánh chỉ còn chưa ban, thần không thể nhúc nhích.”

Tô Tú Song nhíu mày, không nói thêm lời nào, nhấc bả vai anh ta, kéo vào trong phòng khách.

Quản gia Trương vội vàng bưng cốc trà gừng tới, theo lời dặn dò, để cho anh †a uống sạch.

Trà gừng đắng y như thuốc, Hoắc Diệc Phong bịt mũi, nhắm mắt, một hơi uống sạch.

Cơm tối cũng đã được dọn lên, ba người ngồi xuống bàn ăn.

“Rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc? Bỏ thuốc gì?” Hoắc Diệc Phong tò mò hỏi.

“Là Liễu Y Y, tôi cũng không biết là thuốc gì, cũng may Cố Hàn ở đó, anh ấy đã cho tôi uống thuốc giải” Tô Tú Song nói dối.

“Ừ, khi đó cô còn hôn mê, không nhớ rõ mọi chuyện cũng là điều bình thườn, cô ta vậy mà lại dám chơi trò đểu dưới mắt cậu chủ tôi, tôi thấy cô ta chán sống rôi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Diệc Phong là người suy nghĩ đơn giản, nghe thấy lời Tô Tú Song nói, cậu ta không có chút nghi ngờ nào.

“Bây giờ Liễu Y Y cũng đã bị tôi năm thóp rồi, tạm thời không thể làm gì được nữa, đợi sau khi quay xong thì xem xét tình hình tiếp.”

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Không hẹn mà gặp, cả Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong đều lần lượt ngẩng đầu lên, sờ điện thoại của mình.

“Là của tôi.” Hoắc Lăng Tùng nói với bọn họ, sau đó anh nghe máy: “Ừ, nói đi”

Anh tắt điện thoại, vẻ mặt vui mừng, nhướn mày nhìn Tô Tú Song: “Bà nội em tỉnh rồi, anh phải đi tới bệnh viện, em đi cùng không?”

“Bốp!” Tô Tú Song buông tay, đôi đũa rơi xuống đất.

Cô ưỡn ngực, trong đầu là một mảnh trống rỗng, nhất thời hóa đá tại chỗ, trở thành đầu gõ.

Nửa tiếng sau.

Ba người ngồi trên xe, Hoắc Diệc Phong mặt dày, kiên quyết chen lên xe.

Khi tới bệnh viện đã là một tiếng sau, tâm trạng Tô Tú Song kích động không thôi, cô đi thẳng tới phòng bệnh.

Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong bị cô bỏ tít phía sau.

Cô đẩy cửa ra, khi nhìn thấy bóng hình gầy yếu lại quen thuộc nằm trên giường, mũi Tô Tú Song tự dưng hơi cay, cô bổ nhào tới, giọng nói nghẹn ngào: “Bà nội!”

Tô Ái Lan khẽ ho hai tiếng, đôi tay nhăn nheo xoa lên đầu cô: “Cháu gái”

Nhất thời, Tô Tú Song khóc như mưa.

“Đứa trẻ này, lớn chừng này rồi mà vẫn còn khóc, ra thể thống gì nữa?”

Tô Ái Lan nhìn cháu gái: “Bà ngủ lâu như vậy, sao cháu không biết chăm sóc mình cho tốt, càng ngày càng gầy rồi đây này.

Bình luận

Truyện đang đọc