Chương 310
“Ừm, cũng không đáng ngạc nhiên khi lợi ích của hai bên được tối đa hóa”
Hoắc Dung Thành lấy một điếu thuốc ra, đặt lên môi, những ngón tay mảnh khảnh cầm bật lửa lên châm.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Anh giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đính kim cương trên cổ tay, trầm ngâm nói: “Chờ đợi.”
Cố Hàn lúng túng không hiểu, chờ điều gì và đợi bao lâu?
Tô Tú Song tưởng rằng Hoắc Dung Thành sẽ quay trở vê Việt Nam vào chiêu nay, nhưng giờ cũng không thấy động tĩnh gì.
Cô bối rối không hiểu.
Vân Hạn Văn không chỉ ký kết hợp tác với Hoàng gia mà còn đính hôn với công chúa Anna, thậm chí ngay cả Nữ hoàng cũng quyết như vậy, một lòng hướng về Vân Hạn Văn.
Cho dù xem xét thế nào thì tập đoàn Hàn Tỉnh cũng không có cơ hội nào nữa.
Anh không về nước còn chờ điều gì?
Thế nhưng, Hoắc Dung Thành từ trước đến giờ vẫn luôn sâu xa khó hiểu, giống như màn sương đêm mịt mù không thể đoán hay nhìn thấu.
Tối đến.
Cung điện rực rỡ ánh đèn, không khí trở nên náo nhiệt hơn, hầu gái và vệ sĩ bận rộn tới mức di chuyển không ngừng.
Tô Tú Song đứng bên cửa sổ cau mày nhìn khung cảnh nhộn nhịp này.
Lại làm trò gì nữa đây?
Cố Hàn bước vào báo cáo tình hình: “Cậu hai, tối nay Brian sẽ chiêu đãi khách trong cung điện.”
“Còn chưa đính hôn với công chúa mà đã coi cung điện như là nhà của mình, đúng thật là mặt dày mà” Tô Tú Song trợn tròn mắt.
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ mím lại, giọng điệu trâm xuống: “Thật là nóng lòng mà, bên ngoài cung có chuyện gì vậy?”
“Đoàn người tập trung ở đó ngày càng đông, tất cả đều muốn đứng lên phản đối Brian, thậm chí các thành viên của Quốc Hội cũng ra mặt” Cố Hàn nói: “Nhưng mà Nữ hoàng có vẻ coi như không có chuyện gì xảy ra cả”
“Ừm”
Anh búng điếu thuốc, mở miệng phả làn khói ra, lật tờ báo một cách thản nhiên.
Bên trong sảnh tiệc.
Yến tiệc linh đình, rượu vang thơm nức.
Vân Hạn Văn ra vẻ đắc ý, những người xung quanh không ngừng nịnh bợ anh ta, từng người từng người nâng cốc chúc mừng.
Mộ Hải Hưng tươi cười, người chưa từng uống rượu như ông ta cũng uống không ít.
Sau khi ký kết thành công với Vân Hạn Văn thì hàng năm ông ta cũng được chia không ít lợi nhuận.
Gặp chuyện vui mừng thì tinh thần cũng thoải mái, ông cảm giác như mình trẻ ra chục tuổi vậy.
“Sau này phối hợp cùng nhau nhé”
Mộ Hải Hưng nâng ly rượu lên cụng ly với Vân Hạn Văn: “Brian, chúc mừng cậu, sự nghiệp, tình cảm, hôn nhân đều gặt hái thành công, thực sự khiến người khác ngưỡng mộ mà.
Vân Hạn Văn được tâng bốc, không ngừng cười: “Hoắc Dung Thành đã là gì, hắn chẳng là thá gì đối với tôi cả”