CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 402

Hoắc Dung Thành ngồi dậy, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng vuốt lại mái tóc có chút hỗn loạn, khuôn mặt cau có, vẻ mặt cáu kỉnh hạ kính xe xuống.

Nhân lúc này, Tô Tú Song như chút được gánh nặng thở ra một hơi, hai ba cái đã mặc lại quần áo.

“Thưa anh, chỗ này không được đỗ xe.”

Cảnh sát nhăn mày, xé giấy phạt rồi đẩy vào.

Anh thậm chí còn không thèm liếc một cái, đôi mắt Hoắc Dung Thành như mũi tên tẩm độc, lạnh lùng quét qua người cảnh sát.

Sau đó, anh xuống xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Ngực vẫn còn phập phồng lên xuống, Tô Tú Song dựa vào cửa xe, nín thở.

Xe một đường chạy thẳng, tốc độ rất nhanh.

Lúc vê đến Hoắc gia đã là một tiếng Xe vừa dừng lại, Tô Tú Song đã vươn tay mở cửa xe, còn chưa kịp mở, một chiếc áo khoác đã trùm lên đầu cô.

Ngay sau đó, nặng nề vang lên một tiếng, Hoắc Dung Thành đóng sầm cửa xe, chân dài sải bước về phía trước.

Tô Tú Song cúi đầu nhìn lướt qua dấu hôn trên xương quai xanh, cảm thấy ngại ngùng, cô câm áo khoác bao chặt bản thân.

Trong phòng khách, Hoắc Dung Thành vẫn còn mang một bụng lửa giận chưa tan, cầm ly cà phê, lạnh lùng nhấm nháp.

“Anh hai, miệng của anh bị sao vậy?”

Hoắc Lăng Tùng ngồi trên sô pha, nghe thấy bước chân phía sau liên quay đầu lại.

Hoắc Dung Thành mím môi, không nói gì, ngẩng đầu, yết hầu nam tính chuyển động lên xuống, cốc cà phê đã thấy đáy.

Quay đầu lại nhìn thấy Tô Tú Song, Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, vẻ mặt nghỉ hoặc: “ Sao miếng cô cũng.. “

Còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang bởi giọng nói trâm thấp mang theo ra lệnh: “Xin nghỉ việc trong đoàn phim đi”

Lời này, đương nhiên là nói với Tô Tú Song.

Sững sờ một chút, mới hồi thần lại được, Tô Tú Song nhíu chặt lông mày.

“Tôi sẽ không xin nghỉ, đó là công việc của tôi”

Cô thẳng lưng, dõng dạc nói từng chữ.

Hoắc Dung Thành, lông mày nhảy dựng, cả gương mặt cau chặt, cả người toát ra vẻ tàn bạo, lạnh lùng: “Gan càng ngày càng lớn rồi, ai cho em lá gan ấy vậy?”

“Đây là tự do và quyền lợi của tôi.”

Tô Tú Song không tự tỉ cũng không kiêu ngạo, giọng điệu kiên trì, không chịu khuất phục.

Bỗng nhiên, Hoắc Dung Thành nheo mắt, từng bước một đi về phía cô, gương mặt sương mù bao phủ như kết thành một tầng băng: “Tự do, quyền lợi, cô nghĩ là ai cho cô những thứ ấy?”

Tô Tú Song vô thức lùi vê sau một bước. Hoắc Dung Thành lại tiến lên một bước, cô liền lùi hai bước.

Không khí vô cùng căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc