CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 87

“Thân là mợ hai nhà họ Hoắc mà lại ăn mặc phóng đãng thế này, cố ý muốn làm nhà họ Hoắc mất thể diện, hay là cô vốn phóng đãng?” Mộ Đan Nhan tiếp tục trào phúng, nhân tiện còn liếc nhìn buồng trong.

Tô Tú Song bình tĩnh kéo váy ngắn, tiếp tục nói: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào mới chịu buông tha chị tôi?”

“Kẻ trốn thuế là cô ta, người bắt cô †a cũng là cảnh sát, cô không đi tìm cảnh sát mà ngược lại đến tìm tôi, cô bị điên hả?” Mộ Đan Nhan ngước mắt nói: “Còn nữa, cô bảo tôi ra lệnh phong sát Tô thị, cô có bằng chứng không?”

Tô Tú Song nhìn thẳng vào Mộ Đan Nhan: “Còn giả nai nữa hả? Có làm hay không chẳng lẽ cô không tự biết?”

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi không muốn so đo với cô, cô muốn tự rời đi hay chờ vệ sĩ đuổi cô đi?” Mộ Đan Nhan không chịu thừa nhận, khó chơi còn hơn cả keo dính chuột.

Tô Tú Song hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc táo bạo trong lòng, chậm rãi Mộ Đan Nhan cười nhạo: “Cô thì có gì để bàn với tôi?”

Tô Tú Song nói: “Hoắc Dung Thành”

Mộ Đan Nhan nhướng mày, ánh mắt lướt qua một tia sáng, im lặng chờ câu kế tiếp.

“Tôi với Hoắc Dung Thành chỉ là hôn nhân hợp đồng, thời hạn 2 năm, vừa hết thời hạn, tôi sẽ nhanh chóng ly hôn. Bây giờ cô nhằm vào tôi cũng không có nghĩa lý gì” Tô Tú Song không che giấu mà dứt khoát nói thẳng: “Bây giờ tôi đã ngủ riêng với anh ta, trừ giấy kết hôn, chúng tôi không có bất cứ quan hệ trực tiếp nào”

“Tại sao ông Gia lại từ hôn với tôi mà chọn cô?” Mộ Đan Nhan vặn hỏi đến cùng.

“Rất đơn giản, tôi ghép gan cho cậu cả nhà họ Hoắc, Hoắc Dung Thành cưới tôi là điêu kiện của ba tôi”

“Nếu không, bất kể là từ bề ngoài hay là gia cảnh, chỉ cần không mù đều sẽ chọn cô chứ không phải là tôi” Tô Tú Song vừa giải thích, vừa kín đáo nịnh bợ cô ta. Không còn cách nào khác, muốn nhờ cậy người ta thì phải co được giãn được.

Nghe vậy, Mộ Đan Nhan lập tức thoải mái: “Hai năm, ai biết cô có diễn giả tình thật, thích phải Hoắc Dung Thành hay không.”

Dù gì anh ta cũng là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, gia thế, ngoại hình, tiền tài, địa vị, tất cả đều thuộc loại đứng đầu.

“Trong mắt cô, anh ta là bảo bối, nhưng trong mắt tôi chỉ là cọng cỏ thôi.”

Tô Tú Song nhìn cô ta: “Khuôn mặt lạnh như nước đá, tính cách vừa cứng đầu vừa sớm nắng chiều mưa, lúc nào cũng trông như sắp nổi điên tới nơi, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt anh ta, hơn nữa chẳng có chút thiện tâm nào. Tôi không thích bị ngược đâu mà yêu phải loại đàn ông như thế”

“Hừ, cô rất có ý kiến với tôi hả?”

Đột nhiên, giọng nam cười lạnh vang lên trong phòng riêng. Tô Tú Song không khỏi hoảng hốt. Sau đó cửa buồng trong mở ra, Hoắc Dung Thành mặc áo khoác đen sải bước đi ra, phong thái cao quý, miệng cười lạnh lùng. Sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt, thân thể cứng đờ.

Sao… Sao anh ta lại ở trong phòng riêng?

Trước mắt cô tối đen, cố chống đỡ hai chân mềm nhữn, kìm nén cảm xúc muốn bỏ trốn.

Không khí lạnh lẽo đến cực hạn.

Hoắc Dung Thành không lên tiếng, mọi người đều phải im re.

“Tiếp tục đi, sao lại dừng rồi?” Hoắc Dung Thành híp mắt nhìn Tô Tú Song, nâng cằm chĩa về phía cô. Rõ ràng chỉ là một câu nhẹ bãng, lại khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc