CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 213

Đột nhiên, trước mắt một mảnh đen kịt.

Tiểu Bạch một bên nức nở nghẹn ngào kêu, lấy chân ôm mặt, muốn đêm miếng mặt nạ kéo xuống.

Cửa không khóa mà mở toang ra, Hoắc Diệc Phong xong vào như một cơn gió.

Vừa hay nhìn thấy Tiểu Bạch đang lăn lộn trên đất với miếng mặt nạ trên đầu.

“Tiểu Bạch, mày thật là không biết xấu hổ, gương mặt chó kia cả mày lại dám dùng mặt nạ của bổn thiếu gia?”

Hoắc Diệc Phong híp đôi mắt hoa đào, nhấc chân, một bên nhẹ đạp mông Tiểu Bạch vừa mắng.

Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng kêu lên, quả thật là nồi từ trên trời rơi xuống mà.

“Mày cũng thật to gan, mặt nạ của tao mày cũng trộm, quá bướng bỉnh mà, bữa tối nay chân gà cũng không có mà ăn nhé” Hai tay của cậu chống nạnh vẫn còn đang dạy dỗ Tiểu Bạch.

Sau lưng, Hoắc Dung Thành không nói một lời theo dõi hắn, ánh mắt cực kỳ áp bách.

Hoắc Diệc Phong thân thể run lên, xoay người, cười đùa vui vẻ, “Anh hai”

“Hôm nay đi đâu vậy? ” Anh vẫn duy trì tư thế cũ, không hề động đậy.

“Mười mấy năm chưa về nước, em đi tìm hiểu tình hình xung quanh, thêm tí kiến thức, học tập một chút ấy mà”

Hoắc Dung Thành từ trong bờ môi mỏng tràn ra một tiếng cười lạnh, “Bịa đặt lung tung.”

Hoắc Diệc Phong tiếp tục không biết xấu hổ mà cười, tiện thể đưa ra một quyển tạp chí, “Anh hai, anh xem này, chiếc Koenigsegg mới này, vận tốc tối đa đạt bốn trăm tám mươi hai, rất ngầu có phải không? “

Hai tay đút túi, Hoắc Dung Thành mắt đen liếc nhẹ một cái, “Rồi sao?”

“Giúp em mua một chiếc đi, thẻ ngân hàng của em bị ông khóa rồi”Hoắc Diệc Phong nháy mắt, vô cùng mong chờ.

Nâng mí mắt, Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhổ ra hai chữ, “Đáng đời”

Nghe vậy, Hoắc Diệc Phong buông thõng bả vai xuống, “Không đúng, anh hai, mặt của anh tại sao lại ướt như vậy?

Hình như có cả mùi mặt nạ, chẳng lẽ là Tiểu Bạch đeo mặt nạ đi cọ mặt anh?”

Hoắc Dung Thành nhẹ nhàng nhếch mi, không nói được lời nào.

“Em giúp anh dạy dỗ nó. Xem ra hôm nay chúng ta có lẩu chó để ăn rồi, ha ha”

Vừa nói dứt lời, Hoắc Diệc Phong xách lỗ tai Tiểu Bạch, trực tiếp dẫn nó đi ra ngoài.

Lúc trở lại nhà họ Hoắc, đã là sáu giờ.

“Bác sĩ Hoắc “ Tô Tú Song đi vào phòng khách, cùng đang ngồi trên ghế salon Hoắc Lăng Tùng chào hỏi.

“Về rồi à” Anh nhẹ nhàng cười.

Tô Tú Song gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trương quản gia, “Chú Trương, chú báo phòng bếp không cần chuẩn bị bữa tối nhé, cháu sẽ làm”

Trương quản gia gật đầu, đi vào phòng bếp thông báo.

Lúc này, Hoắc Dung Thành xuống lầu, áo sơ mi trên người đã đổi thành đồ mặc ở nhà, bớt đi vài phần lạnh lùng.

Hắn nhìn lướt qua Tô Tú Song, ngồi xuống trên ghế salon.

Bình luận

Truyện đang đọc