Chương 274
Tô Tú Song nhíu mày: “Là phu nhân trên danh nghĩa, cho dù không học cũng không thành vấn đề”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành cúi người nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt có vài phần không thể coi thường ép buộc: “Tôi và cái danh nhà họ Hoắc, là thứ mà cô có thể làm cho có lệ và lừa bịp à? Tốt nhất cô nên xốc lại tinh thân cho tôi”
“Tôi biết rôi”
Ngực Tô Tú Song phập phồng, nín cơn tức trong bụng kia, cô buồn bực nói.
“Đuổi kịp bước chân của tôi..” Thái độ của Hoắc Dung Thành kiên nhãn hiếm thấy: “Bước đầu tiên, ở trọng âm Tô Tú Song nhíu mày: “Là phu nhân trên danh nghĩa, cho dù không học cũng không thành vấn đề”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành cúi người nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt có vài phần không thể coi thường ép buộc: “Tôi và cái danh nhà họ Hoắc, là thứ mà cô có thể làm cho có lệ và lừa bịp à? Tốt nhất cô nên xốc lại tinh thân cho tôi”
“Tôi biết rôi”
Ngực Tô Tú Song phập phồng, nín cơn tức trong bụng kia, cô buồn bực nói.
“Đuổi kịp bước chân của tôi..” Thái độ của Hoắc Dung Thành kiên nhẫn hiếm thấy: “Bước đầu tiên, ở trọng âm Tô Tú Song trực tiếp trợn tròn mắt: “Vậy anh đi mà nhảy với đầu gỗ”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành trâm mặc, không nói không rằng, anh cứ nặng nề như vậy mà nhìn cô với sắc mặt bí hiểm, khiến người ta đoán không ra tâm tình trong đó.
Mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, Tô Tú Song hơi hối hận và kinh sợ, cô không dám nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Trong lúc thất thần, chân cô lại di chuyển mất trật tự, suýt chút nữa không tự mình đi được.
“Người ta khiêu vũ thì ưu nhã và lãng mạn, cô khiêu vũ, đúng là xấu mặt muốn chết…” Anh vươn lòng bàn tay to ra đỡ lấy thân thể sắp ngã của cô đúng lúc, mỗi chữ mỗi câu đều là chế nhạo.
Tô Tú Song có cảm giác mất mặt, lại hơi cáu kỉnh và suy sụp.
“Đi lên với đi vê phía sau, anh nên nói trước cho tôi một tiếng chứ”
Hoắc Dung Thành cười lạnh trào phúng: “Lẽ nào kẻ bắt cóc cướp đoạt trước khi giết người cũng phải nói trước với cô một tiếng?”
Tô Tú Song không nói gì. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhảy một bản thôi mà, có cần phải nói xa như vậy sao?
“Không có học sinh không phù hợp, chỉ có giáo viên không phù hợp” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngu xuẩn, còn có mặt mũi tìm lý do?”
Tô Tú Song nghẹn họng, giọng nói nhỏ như vậy mà anh có thể nghe được rõ ràng rành mạch, cái thính lực này quả thực là có độc.
“Nhắm mắt lại” Anh tiếp tục lên tiếng nói.
“A2”
Lông mày của Hoắc Dung Thành nhíu lại dân dần lộ ra vẻ không kiên nhãn: “Nhắm lại”
“A”
Tô Tú Song lên tiếng trả lời, cô nhắm mắt lại.
“Đầu, thân thể, ý thức, tất cả đều trống rỗng, không cần tận lực đi tìm nhịp điệu và bước đi, tưởng tượng mình là một con cá trong biển sâu.. “
Giọng nói trầm ấm của anh chậm rãi vang lên bên tai.