CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 338

“Phụt”

Tô Tú Song sửng sốt, phun hết canh từ trong miệng ra: “Cậu đừng đùa nữa”

“Không đùa đâu. Hôm qua, Trần Tú Nam chuẩn bị trà gừng đường nâu mang lên cho cậu, sau khi biết cậu đã về rồi, không tưởng tượng được cậu ấy đã thất vọng như nào đâu.” Bạch Tĩnh tiếp tục: “Tối qua cậu ấy đã đặc biệt đưa tớ về nhà, thêm tớ vào WeChat, hy vọng tối nay có thể mời cậu đi uống trà. “

“Uống trà vào buổi tối dễ mất ngủ lắm: Bạch Tĩnh vặn vẹo ngón tay: “Điều đó quan trọng sao? Tan làm mình cùng nhau đi uống trà đi”

“Lúc đấy muộn rồi, tớ không có thời gian!”

“Tan làm mới bảy giờ tối, tại sao lại không có thời gian?” Bạch Tĩnh thuyết phục không thành công.

Tô Tú Song nhíu mày.

Cô cảm thấy hình như hôm nay mình đã quên mất một việc quan trọng nào đó, nhưng mãi không nhớ được đó là việc gì, cô gõ vào đầu mấy cái: “Tớ phải về nhà đúng giờ: “Tớ sẽ nói với bố cậu.”

Nghe vậy, Tô Tú Song cảm thấy thực sự đau đầu: “Tớ không có tình cảm gì với cậu ấy.”

“Tình cảm là thứ có thể vun đắp.

Trân Tú Nam đang điều hành một công ty có quy mô lớn, hai năm nữa nhất định sẽ vượt qua công ty của chị cậu, nếu bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy thì biết đi đâu mà tìm?” Bạch Tĩnh nghiến răng nói.

“Thực ra… Tô Tú Song ngập ngừng: “Tớ đã kết hôn rồi!”

Bạch Tĩnh cười cợt: “Điều khó tin như vậy mà cậu cũng có thể nói dối được sao, cậu nghĩ tớ là đồ ngốc à?”

“Thật mà, tớ không hề nói dối cậu.”

“Chúng ta chơi thân như vậy, chẳng lẽ cậu kết hôn lại không mời tớ sao?”

Bạch Tĩnh hỏi lại.

Tô Tú Song nghẹn ngào không dám nói.

“Vẫn còn nói dối tớ được sao, sao cậu không nói luôn chồng cậu giàu hơn và đẹp trai hơn Trân Tú Nam đi!”

Tô Tú Song liếc nhìn, cười nói: “Chuyện này không cần bịa. Chồng tớ giàu hơn và cũng đẹp trai hơn cậu ấy”

“Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa.

Kiểu này chắc là chị cậu giới thiệu cho cậu một gã con nhà tài phiệt rồi. Không phải tớ ăn nói khó nghe đâu. Con nhà tài phiệt được bao nhiêu người có phẩm chất tốt? Con nhà tài phiệt có ai là không thích thác loạn, chơi đùa với phụ nữ?

Trần Tú Nam là một người đi lên từ hai bàn tay trắng, là người chính trực tốt bụng, và chúng ta cũng là bạn học của nhau, biết nguồn gốc của nhau cho nên cậu ấy là người rất đáng tin cậy.”

“Chúng ta có thể dừng chủ đề này ở đây được không, nếu cậu còn nói nữa, tớ sẽ đi trước.”

Bạch Tĩnh vẫn rất kiên trì, không chịu bỏ cuộc: “Vậy tối nay cậu có đi hay không?”

“Không đi!”

Tô Tú Song nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, từ chối một cách đơn giản và nhanh gọn, không chút lăn tăn.

“Cậu cậu cậu!”

Bạch Tuyết tức giận chỉ vào Tô Tú Song, cả người nóng bừng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc