CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 67

Thân thể lạnh lẽo của Tô Tú Song dần dần có độ ấm, tay chân cũng không còn lạnh lẽo. Cô cảm thấy mình lại được hồi sinh.

“Nếu tôi có thể khiến anh hài lòng thì anh hãy coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, thế nào?” Cô nhìn chằm chằm gã mặt thẹo.

“Xùy.” Gã mặt thẹo cười nhạo, chỉ vào trán: “Nhìn này, còn đang chảy máu đấy: Một con đĩ mà thôi, có năng lực gì chứ?

Tô Tú Song im lặng. Một lúc sau, cô quay sang, bước đến trước mặt Nam Cố Trạch: “Cậu Trạch, có thể cho tôi mượn ly rượu của anh được không?”

Nam Cố Trạch nhướng mày, đưa ly rượu cho cô. Cô nhận lấy rồi ném nó xuống sàn nhà, ly rượu tức khắc vỡ thành từng mảnh. Tô Tú Song khom lưng nhặt một mảnh vỡ, sau đó xắn ống tay áo, đặt mũi nhọn miểng chai lên cánh tay, rạch mạnh một phát.

Nhất thời, máu chảy ào ào.

Phòng riêng lặng ngắt như tờ, mọi người đều giật mình, ngay cả Hoắc Dung Thành cũng khiếp sợ. Tàn thuốc rơi trên áo khoác màu đen mà anh ta cũng không phát hiện. Mãi đến khi thuốc lá cháy đến ngón tay, anh ta mới phục hồi tinh thần, khẽ híp mắt.

Gã mặt thẹo kinh ngạc trợn mắt, khó tin nhìn cô, không ngờ người phụ nữ này lại ra tay hung ác như thế!

Sau đó, Tô Tú Song rút miểng chai ra, lại đâm vào da thịt. Máu càng chảy càng nhiều, sắc mặt Tô Tú Song trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi nhỏ giọt xuống dưới. Cô lau mồ hôi trên trán, đau đến mức răng run cầm cập, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Tôi đánh anh hai phát, trả lại anh hai vết rạch, đủ chưa?”

Gã mặt thẹo nhìn vết máu chảy tí tách trên mặt đất.

Không nghe thấy câu trả lời, Tô Tú Song cau mày: “Chưa đủ hả? Vậy thì tôi lại tiếp tục”

Hoắc Dung Thành nhướng mày, hờ hững nhìn lướt qua gã mặt thẹo, phủi tàn thuốc rơi trên áo khoàng, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Tú Song.

Gã mặt thẹo liếc nhìn thấy ánh mắt của anh ta, nhất thời không hiểu ánh mắt đó có nghĩa là gì. Nhưng bất kể cậu hai có ý gì thì cậu Trạch đã lên tiếng trước, rõ ràng là muốn che chở người phụ nữ này. Hơn nữa cô ta ra tay cũng đủ hung ác, chi bằng biết thời biết thế nể mặt cậu Trạch.

Nghĩ đến đây, hắn ta nói: “Đủ rồi, nể mặt cậu hai, cậu Thiên, cậu Trạch, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”

Hàn Văn Thiên lại không nể mặt hắn †a, trực tiếp hừ lạnh một tiếng. Gã mặt thẹo ngượng ngùng sờ mũi.

“Nếu đã hòa giải thì dẫn người của anh đi đi” Nam Cố Trạch nói.

Gã mặt thẹo không dám dây dưa, khom lưng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.

Miểng thủy tỉnh còn đang cắm trên cánh tay, Tô Tú Song lại không để ý, chỉ cắn răng nhịn đau, sau đó quay sang nhìn Nam Cố Trạch, khom lưng đến 90 độ: “Cảm ơn cậu Trạch. Sau này nếu có việc gì cần nhờ tôi giúp, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, không bao giờ từ chối” Tô Tú Song nghiêm túc nói.

“Ừ” Nam Cố Trạch cười bâng quơ, một cô nhóc thôi mà cũng rất có nghĩa hiệp.

Dứt lời, Tô Tú Song chẳng buồn liếc nhìn những người khác trong căn phòng này, xoay người đi ra ngoài. Trừ Nam Cố Trạch, đều là cá mè một lứa, không phải là con người.

Hoắc Dung Thành bị cô xem nhẹ lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó dời ánh mắt, vẻ mặt bí hiểm.

Miểng thủy tỉnh còn đâm trên cánh tay, máu vẫn chảy tí tách, cảnh vật trước mắt Tô Tú Song mơ hồ, thân thể lắc lư.

Cô nhắm mắt, lắc đầu thật mạnh, muốn xua tan cảm giác choáng váng này.

Bình luận

Truyện đang đọc