Chương 455
Sáng sớm ngày hôm đó, Tô Tú Song uống một cốc sữa nóng, khi đang chuẩn bị đi tới đoàn phim, Hoắc Lăng Tùng bước từ trên tầng xuống: “Tới đoàn phim sao?”
“Ừm, khuôn mặt cũng đỡ hơn nhiều rồi, bắt đầu đi làm được rồi”
“Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của Diệc Phong” Anh uống một ngụm nước nóng, rồi hiền hòa nói.
Vẻ mặt của Tô Tú Song rất bình tĩnh, không chút lay động, sinh nhật tên ngốc đó, thì liên quan gì đến cô chứ.
“Cậu ta có chút hẹp hòi, nếu như không chuẩn bị quà sinh nhật, thì chắc chắn cậu ta sẽ so đo, để một năm mới không bị cậu ta làm phiền, em có thể chuẩn bị một chút”
Hoắc Lăng Tùng tiếp tục nhắc nhở.
“Cảm ơn bác sĩ Tùng, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại vào buổi tối”
Bước ra khỏi phòng khách, cô trèo lên xe đạp, đột nhiên yên sau nặng tru, cô quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy, đôi mắt gấu trúc của Hoắc Diệc Phong, dường như còn chưa tỉnh ngủ, sắc mặt trông sống không bằng chết.
“Chẳng phải cậu có xe sao?” Cô chau mày, hỏi lại.
“Không có tiền, không đổ xăng được”
Khuôn mặt của Hoắc Diệc Phong tỏ vẻ khó chịu, cậu ta luồn tay vào trong mái tóc dày.
“Với gương mặt này của cậu bốn nhà họ Hoắc, chỉ cần cậu đỗ xe ở cây xăng, làm gì có ai dám không đổ đầy xăng cho cậu chứ?”
Hoắc Diệc Phong liếc mắt một cái, cậu ta có chút buồn ngủ, khuôn mặt lười biếng dán sát vào sau lưng cô: “Chị không hiểu được nỗi khổ của một thiếu gia giàu có đâu.”
Tô Tú Song mỉm cười, hahaha, vậy thì cho cậu ta đi vậy!
Đoàn phim.
Hôm nay chủ yếu là quay Trương Vinh Hiển và Tần Du Du, Tô Tú Song chỉ có một cảnh phim.
Lúc không quay phim, cô ngồi ở phía sau màn hình giám sát, cô đi theo Trương Tiến Trung, vừa để học tập, vừa để học lời thoại.
“Tìm một trợ lí đi”
Trương Tiến Trung ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái.
Tô Tú Song mỉm cười: “Tiên còn chẳng có, lại còn đòi thuê trợ lí”
“Sau này, còn có một loạt các hoạt động tuyên truyền, có trợ lí thì sẽ tiện hơn một chút, hai ngày nữa tổng kết lương, lương của cô cũng được, vẫn gánh vác được.”
Trương Tiến Trung rít một hơi thuốc lá: “Dù sao cũng là để vì sau này phát triển được tốt hơn, nhớ là phải tìm một người đáng tin cậy.”
Tô Tú Song gật đầu. “Tôi biết rồi “
Cô suy nghĩ suốt cả buổi sáng, cảm thấy Bạch Tĩnh không tồi, bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, vô cùng đáng tin.
Khi ăn cơm trưa, cô đã nói với Bạch Tĩnh chuyện này.
Bạch Tĩnh không nói thêm gì, mà nhận lời luôn: “Mối quan hệ giữa cậu và tớ, không cần phải khách sáo như vậy, tiền lương thì tùy cậu trả, nghe thấy như vậy, thì Trương Tiến Trung đang muốn bồi dưỡng cậu sao?
“Không biết nữa, được đến đâu biết đến đấy”