Chương 469
Nghe thấy câu này, ánh mắt Hoắc Diệc Phong lại nhìn xuống màn hình điện thoại, rơi trên khuôn mặt Tô Tú Song. Cô gái chết tiệt này trông có vẻ cũng rất xinh đẹp, da cũng đẹp, trắng như trứng gà bóc, vừa trắng vừa trơn mịn. Nhất là khi gương mặt trắng nộn kia còn vương vài giọt nước.
Không ngờ, cô ấy lại làm mỹ nhân cứu anh hùng. Càng nhìn, Hoặc Diệc Phong càng thấy thuận mắt, càng thấy cô ưa nhìn.
Thể lực Tô Tú Song còn chưa hoàn toàn hồi phục, cô đi được một lúc đã thấy chân mềm nhũn, bèn cố gắng lết về lại phòng bệnh. Vừa bò được lên giường, liền sau đó đã thấy Hoắc Lăng mặc áo blouse trắng bước vào.
“Bác sĩ Tùng?” Cô chớp mắt, có chút ngạc nhiên “Anh thấy ghi chép em với Diệc Phong cùng nhập viện nên đến đây xem thế nào” Hoắc Lăng Tùng dịu dàng hỏi: “Sức khỏe em còn chưa hồi phục, đừng chạy lung tung.”
Tô Tú Song gật đầu.
“Đúng rồi, anh đã gọi điện cho anh hai rồi”
“A2”
“Thân thể em bị suy nhược quá độ, phải bổ sung thể lực, vì thế hôm nay phải truyền dịch, anh sẽ lấy kim truyền cho em, tối nay chưa xuất viện được đâu”
Hoắc Lăng Tùng đang giải thích thì y tá đi vào, tay cầm kim truyên đưa cho anh: “Bác sĩ Tùng.
“Sẽ hơi đau một chút, em chịu đựng một tí” Gương mặt anh dịu dàng.
Thấy vậy, Tô Tú Song bất giác bật cười thành tiếng: “Anh Tùng, em không phải trẻ con ba tuổi nữa mà còn sợ đau”
Bỗng nhớ đến gì đó, Hoắc Diệc Phong bèn lấy ra một cây kẹo mút trong túi áo đưa cho cô. Tô Tú Song cười tít mắt giơ tay đón lấy, bóc vỏ ra rồi nhét vào miệng. Nháy mắt, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa cả vào tim.
Sau khi cắm kim truyền rồi giúp cô đắp chăn cẩn thận, Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nói: “Đừng có chạy lung tung, nếu cần gì thì gọi điện cho anh”
“Vâng!” Tô Tú Song híp đôi mắt sáng như sao cười cười nhìn anh, trên đời này sao lại có người dịu dàng thế chứ!
Cửa vừa đóng lại rồi lại bị mở ra lần nữa. Cô ló đầu ra nhìn một cái thì thấy là Hoắc Diệc Phong, bèn nhướng mày một cái rồi giả vờ không thấy gì.
Hoắc Diệc Phong mặt dày đi đến ngồi xuống giường, cũng không nói gì, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Tô Tú Song, lặng yên nhìn cô.
Một phút Ba phút.
Năm phút trôi qua…
Tô Tú Song bị nhìn đến lông tóc dựng ngược, sởn hết da gà, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Xét trên phương diện chị đã xả thân cứu tôi, tôi quyết định lấy thân báo đáp”
Tô Tú Song không nhịn được mí mắt giật giật mấy cái: “Điên à? Hay bị dở hơi?’ “Nhìn chị như này cũng rất xinh đẹp đấy” Hoắc Diệc Phong giơ tay nắm cằm ra vẻ đăm chiêu, chớp chớp đôi mắt hoa đào.
“Có chuyện gì thì nói, không thì cút đi” Tô Tú Song thấy hơi phiền, ngài công tử bột này lại điên khùng gì?
“Dáng vẻ chị mắng người cũng rất đẹp, mắng rất hay.” Hoắc Diệc Phong nheo mắt cười, một chút cũng không có vẻ tức giận.
“Có cần tôi treo bảng bệnh nhân khoa tâm thân cho cậu không?”